Q1 – CHƯƠNG 5: NƯƠNG TA SOÁI NHẤT
Editor: Luna Huang
“Bả Tử ca(anh què).” Ngân Thủ không đồng ý, “Nàng sao lại khoa chân múa tay được, lúc nàng đánh ngươi không nhìn thấy sao, thật lợi hại a.”
Bả Tử nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nói với Ngân Thủ: “Chút công phu đó của nàng so chiêu với người luyện võ chân chính, không ra ba chiêu sẽ bại.”
Hắn nói xong như trước nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi từng giao thủ với Lại Tứ? Không thôi làm sao biết chiêu số của bọn họ.”
Cũng không có khả năng tinh chuẩn như vậy.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đánh nhau không chỉ dựa vào cậy mạnh, đầu óc quan trọng hơn cả lực lượng.”
“Quả thế.” Bả Tử không nhìn nàng nữa, nằm xuống rơm rạ, buồn buồn nói: “Tục ngữ nói kẻ ngu dốt cậy mạnh, người thông minh dựa vào tính toán, tính lực lượng, tính chiêu thức, mỗi một chiêu đều có âm mưu, nên ngươi có thể thắng.”
“Bất quá, gặp phải cao thủ chân chính, như ngươi vậy không đáng nhắc đến.”
Chẳng lẽ là cao thủ? Nói khắt khe như thế, Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Bả Tử, đắn đo xem có thể đánh thắng được hắn hay không.
“Đều là người một nhà, ngươi đừng giận hắn, hắn nói chuyện luôn khó nghe.” Trần tiên sinh bắt đầu khuyên, “Được rồi, không phải muốn vào thành sao?”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bả Tử, hắn như trước nằm ở bên kia, thắt tóc, thân thể gầy trơ cả xương, thấy thế nào đều là một khất cái phổ thông.
Nàng nhớ kỹ hắn.
“Vào thành ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn dắt tay củ cải nhỏ, đoàn người lên quan đạo. Ngân Thủ hô một tiếng, “Bả Tử ca, cùng đi chứ.”
“Ta mệt rồi. Khi trở về ngươi mang một cái bánh nướng cho ta.” Bả Tử trở mình liền ngủ.
Ngân Thủ ồ một tiếng, chạy đến đạp Lại Tứ một cước, mới đuổi theo đoàn người Đỗ Cửu Ngôn.
Vẻ mặt củ cải nhỏ sùng bái, nhỏ giọng nói: “Nương, Bả Tử ca nói không đúng, người vừa rồi đặc biệt lợi hại.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Dạy ngươi một hình dung từ, sau này dùng để hình dung ta.”
“Từ gì?” Củ cải nhỏ nháy con mắt.
Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán nói: “Soái!”
“Nhớ rồi.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Nương ta soái nhất!”
Đỗ Cửu Ngôn hài lòng sờ sờ đầu của hắn.
“Tiểu cửu, phía trước chính là Thiệu Dương thành của Bảo Khánh phủ.” Trần tiên sinh nhắc nhở, “Vào thành ăn cơm, vàng không thể tiêu, phải đi cửa hàng đổi thành tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn phía trước, quả nhiên thấy thành tường, cửa thành rộng mở, nguy nga cao to rất có khí thế.
Nàng gật đầu nói: “Vậy trước tiên đi đổi ngân phiếu.” Lúc nói chuyện đánh giá Trần tiên sinh cùng với người theo hắn, “Mấy vị này xưng hô như thế nào?”
“Ta là Ngân Thủ.” Ngân Thủ dẫn đầu nói, bất mãn nói: “Ngươi quả nhiên không nhớ ta, thời gian ăn bánh của ta còn gọi tên ta.”
Đỗ Cửu Ngôn tằng hắng một cái, “Đầu óc không tốt, không nhớ được.”
“Cửu tỷ, ta là Nháo nhi.” Nữ hài tử nhỏ hơn Ngân Thủ ít một chút, khóe mắt có một nốt ruồi như giọt nước mắt, thanh tú như nam hài, “Ta đến từng gánh hát, hát thanh y nga. Buổi tối ta hát cho ngươi nghe.”
Lúc Nháo nhi nói chuyện, kéo một tiểu nam hài trên dưới mười tuổi ra, “Đây là Hoa Tử, hắn vẫn theo ta, là đệ đệ ta.”
Mắt Hoa Tử đặc biệt to, có hai răng nanh, cười rộ lên rất cơ linh, người cũng quả thực cơ linh, “Cửu tỷ tỷ, ngươi chuẩn bị mời chúng ta ăn cái gì, ta biết một điếm bán vịt rất ngon.”
“Vậy ăn vịt đi.” Đỗ Cửu Ngôn không thể nói là ăn cái gì, có thể dỗ tiểu hài tử vui vẻ là được.
“Trần Lãng.” Trần tiên sinh giới thiệu bản thân, “Bởi vì biết mấy con chữ, nên tất cả mọi người gọi ta là tiên sinh.”
Hoa Tử lắc đầu, “Mới không phải, Trần tiên sinh là tiến sĩ lão gia, hắn có học vấn.” Lúc nói chuyện, tranh công nhìn Trần Lãng, “Đúng không, tiên sinh.”
Trần Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, “Chuyện trước kia, không đề cập tới cũng được.”
Tiến sĩ làm khất cái? Đỗ Cửu Ngôn đánh giá năm người, cơ linh thì cơ linh, trầm ổn thì trầm ổn, mặc dù đều là khất cái nhưng nhìn kỹ đều không đơn giản.
“Cẩn thận.” Đi tới đường, một thiếu niên ven đường xông đến, Đỗ Cửu Ngôn tránh, người nọ phù phù ngã ở ven đường.
“Người đọc sách chính là tinh tế.” Đỗ Cửu Ngôn tránh người nọ, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Lãng nghe nghi hoặc, cố ý quan sát người ngã trên đất, mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo choàng ngắn vải bông thanh sắc hài vải đen, trên người rất dơ, tóc cũng loạn tao tao, nói là khất cái không sai biệt lắm, vì sao tiểu cửu nói là người đọc sách?
“Tiên sinh nhìn cái gì?” Hoa Tử lại gần, Trần Lãng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cầm lấy tay của người kia.
Mặc dù người này bẩn thế nhưng mười ngón dài nhỏ, móng tay được cắt rất sạch sẽ, cổ tay cùng với ngón trỏ đều có nốt chai thật mỏng, nốt chai này hắn cũng từng có, là nhiều năm cầm bút lưu lại.
“Một mắt đã nhìn ra.” Thần sắc Trần Lãng ngưng trọng, “Thật không đơn giản.”
Nữ nhân ngày hôm qua còn điên