Q1 – CHƯƠNG 47: TIỀN ĐẾN TÌNH ĐẾN
Editor: Luna Wong
“Trùng hợp cái gì!” Liêu Khanh Trường cười lạnh một tiếng, “Tốt nhất đời này không nên gặp.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hư! Lời này nếu như bị người nghe được, còn tưởng rằng ta phụ ngươi.”
Liêu Khanh Trường cười, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, sổ sách của ngươi ta nhớ kỹ, sau này sẽ có cơ hội thanh toán.”
“Thúc thúc!” Bỗng nhiên, y phục của mình bị người kéo một cái, Liêu Khanh Trường cúi đầu vừa nhìn, là một tiểu mao đầu ba bốn tuổi, hắn nhíu mày nhìn.
Củ cải nhỏ cười hì hì lộ răng, ngòn ngọt nói: “Kỳ thực cha ta là giúp ngươi, bằng không ngươi thật thú Hoa tiểu thư, cuộc sống tương lai của ngươi cũng sẽ không tốt đẹp.”
Liêu Khanh Trường mỉm cười, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Phải không, ta đây cần phải đa tạ Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, gương mặt rộng lượng bất tại hồ, “Vô phương, việc nhỏ, không cần nhớ.”
“Ân, Cha ta rất đại độ.” Đầu nhỏ của Củ cải nhỏ gật gù, “Thúc thúc ngươi cũng rất đại độ chút.”
Liêu Khanh Trường mỉm cười, nói: “Ta còn có việc, chúng ta còn nhiều thời gian.” Lúc nói chuyện, hắn quay đầu lại gọi bằng hữu của mình, “Trác Như huynh, chúng ta đi.”
Thái Trác Như sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, theo Liêu Khanh Trường đi xa.
“Hắn là Đỗ Cửu Ngôn?” Thái Trác Như có chút ngạc nhiên, “Nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhi tử cũng không nhỏ.”
Liêu Khanh Trường khinh thường cười cười, “Ngươi không thường đến nên không biết. Tân Hóa lúc này dạng người kỳ quái gì đều có.”
“Phải không?” Thái Trác Như nở nụ cười, đang muốn nói, có một sai vặt vội vã tiếp, nói: “Biểu thiếu gia, lão thái gia biết người đến Tân Hóa, nên thỉnh người đi qua một chuyến.”
Thái Trác Như hơi gật đầu, chắp tay với Liêu Khanh Trường: “Liêu huynh, xem ra hôm nay không thể ăn cơm rồi, chúng ta hẹn ngày khác.”
“Không vội, ngày khác ta tìm ngươi.” Liêu Khanh Trường lại cười nói.
Thái Trác Như cùng sai vặt quẹo hai ngõ nhỏ, dừng lạiở ngoài trắc môn đại viện treo chữ ‘Lộ’.
“Biểu thiếu gia người đến rồi. Lão thái gia đang giận, cũng chỉ người có thể khuyên.” Bà tử mở cho hắn, kích động hắn đi vào.
Nơi này là Lộ trạch, lão thái gia Lộ gia vốn tên là Lộ Dũ, quan ngũ phẩm trí sĩ(về hưu), vinh dưỡng quy hương, ở Thiệu Dương sửa lại nhà cũ, mang theo nữ nhi vào ở.
Lộ gia và Thái gia là thân gia một đời, cô mẫu của Thái Trác Như gả cho độc tử của Lộ Dũ, Lộ gia nửa quan nửa thương, Thái gia ở Tân Hóa, chuyên buôn bán lương muối, gia sản to lớn, so với Liêu phủ chỉ có hơn chứ không kém.
Năm nay Thái Trác Như hai mươi, dù chưa thành thân nhưng đã bắt đầu tiếp nhận sinh ý trong nhà, phi thường tốt thông minh hiếu học, nên rất được Lộ Dũ thích, mỗi lần Lộ Dũ cũng sẽ rất cao hứng gọi hắn chơi cờ luận tình hình chính trị đương thời.
Vọng Thư Uyển.com
“Lão thái gia.” Thái Trác Như vào cửa, còn không chờ hắn nói, chợt nghe Lộ Dũ đè nặng lửa giận, mắng: “Đồ còn đang tốt, để ở trong các lâu, cũng không có người đi tới, làm sao sẽ mất, chẳng lẽ là mọc cánh bay đi?”
“Cha!” Cô phụ của Thái Trác Như mặt của Lộ Lệ Cần vô tội, “Hạ nhân trong nhà đều hỏi qua, tất cả mọi người không có đi qua đó, huống chi, cái chìa khóa một mực trong tay người, cho dù có người lên lầu các cũng không có cách nào đi vào a.”
“Vậy ngươi nói, cái rương của ta đâu!” Lộ Dũ chỉ vào nhi tử, “Đồ không cánh mà bay, giải thích thế nào?”
Lộ Lệ Cần rất bối rối, Thái Trác Như cười khanh khách đi vào, nói: “Lão thái gia người đừng nóng giận, cô phụ cũng không muốn. Huống chi lầu các vẫn khóa, mọi người cũng không biết bên trong có gì, mất cái gì thì càng không biết.”
Trong lòng Lộ Dũ đều biết, nhưng vật rất trọng yếu, không thể xem như không có gì được: “Trong nhà nhiều người như vậy, cũng sẽ mất đồ, có thể thấy được hắn quản gia không tốt.”
“Đạo tặc từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, dù là nhiều người cũng là khó lòng phòng bị, bằng không người xem, ta đi báo quan?”
Lộ Dũ xua tay, “Báo quan cũng không cần.” Lại nhìn Thái Trác Như, “Ngươi không đến ta đang muốn để người đo mời, ngươi từ trước đến nay thông minh, đi xem có chu ti mã tích hay không.”
Đây là muốn để hắn tìm! Thái Trác Như cười nói: “Ta đây thử xem. Bất quá cái rương là dạng gì, bên trong chứa cái gì?”
Ánh mắt của Lộ Dũ lóe lóe, nhấp một ngụm trà, nói: “Là cái rương miệng rộng khẩu bạch lê mộc,