CHƯƠNG 50: TIỀN HUYNH ĐỪNG SỢ
Editor: Luna Wong – chúc mọi người mùng 2 phát tài
Giang thư lại lắc đầu, liếc mắt củ cải nhỏ một cái, “Ngươi xem một chút, lật nhanh thế, uổng tiền! Không quan tâm ngươi xài bao nhiêu tiền, chỉ cho ở chỗ này xem mười ngày, mười ngày sau không cho phép trở lại.”
“Không cần mười ngày, ngày mai ta sẽ không đến.” Nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn lại đổi một quyển.
Giang thư lại xuy cười một tiếng, “Ở đây trưng bày tất cả phán độc của huyện thành Tân Hóa nội trong bảy năm, tổng cộng năm nghìn lẻ bốn mươi sáu quyển, trong đó đạ dõng dạci án hai nghìn lẻ mười hai quyển. Đó là đọc quét qua cũng phải mất mười ngày, ngươi xem hai này đã dõng dạc?”
“Tiểu tử a, tự tin là chuyện tốt, tự đại chọc người phiền.” Giang thư lại nói.
Đỗ Cửu Ngôn lại thay đổi một quyển, “Đại án cũng tốt, tiểu án cũng được, trong trăm quyển tại diện liền bảy phần mười, ta hà tất lao khổ bản thân, quyển nào cũng xem.”
“Đúng!” Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt, phụ họa, “Lão gia gia, suy một ra ba người tìm hiểu một chút.”
Giang thư lại hắc một tiếng cười, thả bút còng lưng đạc bộ đi qua, “Vừa xem các ngươi liền không hiểu. Tại sao quan học phải học ba năm mới có thể thu, một quyển《 Chu Luật 》, đọc sách một năm là đủ rồi, đần chút thì hai năm. Vậy tại sao phải đọc ba năm, chính là vì xem phán độc.”
“Phán án này, án tử đồng dạng có thể dính tới mấy cái luật pháp, ngươi xử thế nào, lấy gốc độ nào để xử. Năng bảo trụ hành vi thường ngày của tụng sư, có thể không che đậy lương tâm nhân tính, ở đây học là lớn rồi.”
“Chuyến đi này ta thấy nhiều, rất có kinh nghiệm.” Giang thư lại nói chuyện, ngồi xổm xuống, “Ngày hôm nay ta có hăng hái rất cao, có thể nói chuyện với ngươi, không thu tiền.”
“Tụng sư, điều kiện đầu tiên, chính là phải tâm chính. Không tham dục, không tà kiến, không vọng ngữ, không lưỡng thiệt!”
Đỗ Cửu Ngôn khép hồ sơ lại, “Tiên sinh, ngươi quá ồn!”
“Ta đâu có ồn.” Giang thư lại mất hứng, “Ta đang truyền sư thụ nghiệp, ngươi làm sao có thể nói ta ồn, ta không lấy tiền mà!”
Đỗ Cửu Ngôn mở tay ra, trong lòng bàn tay có hai văn tiền, “Tiên sinh, thu tiền làm việc. Chuyện ngày hôm nay người phải làm, chính là đừng để ý tới chúng ta.”
Giang thư lại run rẩy đứng lên, “Người tuổi trẻ bây giờ, thực sự là một điểm cũng không khiêm tốn. Ta không thu tiền nói cho nghe còn mất hứng nghe, Nếu không phải ngày hôm nay ta hăng hái cao, ngươi cho tiền ta cũng không nói.”
Âm thanh cằn nhằn trong phòng, đều là thanh âm của Giang thư lại.
Vọng Thư Uyển.com – Luna: Ta ghét tính cách của nữ chủ từ chương 1 đến giờ luôn, quá tự phụ ỷ mình xuyên không muốn làm gì làm. Có câu nói rất hay thái hậu dạy ta đến giờ ta vẫn áp dụng – cộng quân nhất dạ vũ, doanh độc thập niên thư, nên nói nữ chủ giỏi cỡ nào đi nữa ta cũng xem thường.
“Ai!” Củ cải nhỏ tựa vào bên người Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, hắn đại khái rất tịch mịch, ta bồi hắn nói chuyện.”
Lúc nói chuyện, đặng đặng chạy đi bàn bên cạnh nằm, cười khanh khách nhìn Giang thư lại, “Lão gia gia, người đang làm cái gì a?”
“Viết chữ a, ngươi không biết nhìn a?”
“Viết chữ làm cái gì a?”
“Viết chữ chính là viết chữ.”
“Lão gia gia, lúc này người đáp không tốt lắm.”
“Không tốt chỗ nào?”
“Bởi vì là lời vô ích a!”
“Câu nào không phải lời vô ích?” Giang thư lại vùi đầu viết chữ, đột nhiên hỏi: “Ngươi tên gì?”
Củ cải nhỏ nhe răng cười, “Đỗ…” Dừng một chút, “Đỗ La Bặc(củ cải)!”
“Vừa nhìn ngươi chính là có một cha không học vấn.” Giang thư lại ghét bỏ không ngớt, “Còn củ cải, sao không đặt cà tím đi.”
“Cà chua là tím, củ cải là trắng!” Củ cải nhỏ vén tay áo lên cho hắn xem, “Ta rất trắng, cho nên mới đặt củ cải!”
Đối thoại của hai người chậm rãi qua, Đỗ Cửu Ngôn xem phán độc lại cực nhanh, khi chiều phán độc trước mặt đã chất thành núi nhỏ, bên trái xem xong nàng lại xem bên khác.
“Dô dô, ngươi đừng để loạn, làm rối loạn rất phiền phức.” Giang thư lại nói.
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, từng quyển từng quyển đặt lên trên giá, vỗ tay một cái ôm nhi tử liền đi ra cửa.
“Không tử tế tự đại không đòi hỉ.” Giang thư lại đi tới bên giá sách, “Còn cần ta thu thập…lại không trả tiền. Di. . . Hồ sơ…”
Giống nhau như đúc vị trí của hắn đặt, chớ nói loạn, chỉ có càng chỉnh tề, đến một quyển tối hôm qua hắn xem xong loạn bỏ vào, tất cả đều đặt về vị trí cũ.
“Cư nhiên bị nàng nhìn ra, ta phải đổi phương thức sắp xếp khác.” Giang thư lại lầu bầu nói: “Quả nhiên không đòi hỉ, hại ta phải tính toán một lần nữa.”
Phương thức sắp xếp của hắn, chưa từng có người phá giải được.
Đỗ Cửu Ngôn ôm củ cải nhỏ về nhà ngủ, liên tiếp mấy ngày nàng ngoại trừ luyện công, chính là ở thư phòng, Trần Lãng cảm thấy kỳ quái, gõ cửa đi vào phát hiện bàn của nàng, thả một đống hồ sơ, “Ngươi làm cái gì? Từ đâu tới nhiều hồ sơ như vậy?”
“Mấy ngày trước đây xem ở nha môn, cảm thấy án kiện có tính đại biểu, ta viết lại, thuận tiện luyện chữ.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ hồ sơ, “Hiệu quả không lý tưởng.”
Muốn thi viết, tay nàng viết chữ vốn