Q1 – CHƯƠNG 49: NGƯỜI QUEN CHỖ QUEN
Editor: Luna Wong – chúc mừng năm mới
Buổi trưa, Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, mệt mỏi lực tẫn trở về.
Củ cải nhỏ vừa nhìn thấy Chu Tiếu, chạy tới không kịp chờ đợi hỏi: “Chu bá bá, báo danh thuận lợi không, khẳng định báo lên rồi chứ?”
“Báo lên rồi!” Chu Tiếu có chút mất phong độ đổ một bình trà, mới nói: “Cửu Ngôn, ngươi có phải đắc tội quan học hay không, thế nào ta báo danh, cứ làm khó dễ như vậy?”
“Là có chút mâu thuẫn, không để cho ngươi báo danh?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Chu Tiếu lắc đầu, “Vậy cũng không phải. Chính là làm khó dễ ta, thêm mấy cái thủ tục, chạy mấy gian phòng, mệt chết ta.”
“Những người này vừa nhìn chính là quan báo tư thù.” Chu Tiếu nhìn nàng, nói: “Xem ra, danh tiếng của ngươi ở Tây Nam rất vang, hầu như người người thấy tên của ngươi, đều mặt lộ vẻ kinh dị.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, đổ trà cho hắn, “Khổ cực Chu huynh.”
“Bất quá, nếu quả thật là như vậy, vậy cuộc thi này ngươi càng phải chuẩn bị đầy đủ. Bọn họ rất có thể ở trường thi làm khó dễ ngươi.” Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, nói: “Thi viết thì không sao, nhưng trận thứ hai đoạt phân cùng trận thứ ba chân án biện tụng, sẽ làm khó dễ ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn không sao, “Chỉ cần làm theo quy củ làm được. Những thứ khác đến lúc đó mới nói.”
Chu Tiếu cười lắc đầu, ở chung lâu với Đỗ Cửu Ngôn, sẽ phát hiện, tự tin của nàng là bẩm sinh, phảng phất đối với bất cứ chuyện gì, đều có thể tính trước kỹ càng, gặp biến không sợ hãi.
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy không chuyện gì, liền duỗi thắt lưng, lôi kéo tay của nhi tử, nói: “Cảm tạ Chu huynh, ta về ngủ, chờ đến cuộc thi lại đến.”
“Còn có, nhắc lại một câu, án tử điều tra rõ ràng tương đối khá.” Đỗ Cửu Ngôn dắt nhi tử, hoảng hoảng du du đi ra ngoài.
Vẻ mặt Đậu Vinh Hưng bất đắc dĩ, “Tiền huynh không nghe chúng ta, bằng không, ngươi dùng pháp khích tướng một cái?”
“Ta cũng không nhàn tình nhã trí.” Dứt lời, mẫu tử hai người đã đi rồi.
Chu Tiếu ngạc nhiên cười, lẩm bẩm: “Thật đúng là một người lương bạc a.”
“Cửu Ngôn không lương bạc.” Đậu Vinh Hưng biện giải, “Kỳ thực hắn đặc biệt nhiệt tâm.”
Tống Cát Nghệ gật đầu, “Có, có, có phần đúng mực, phúc phúc hậu.”
“Các ngươi sợ rằng có chút hiểu lầm với nàng.” Chu Tiếu cười ha ha một tiếng, “Nàng và phúc hậu cũng không có nửa điểm quan hệ.”
Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn lại mang theo củ cải nhỏ thẳng đến nha môn.
“Xem phán độc?” Tiêu Tam kinh ngạc nhìn nàng, “Chuẩn bị đi Tây Nam thi?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mấy ngày nay ta rất rảnh rỗi.”
“Có tiền đồ.” Tiêu Tam cười ha ha một tiếng, chỉ tên tạp dịch, “Đưa Đỗ tiên sinh đi phòng hồ sơ, sau này hắn đến không cần cản.”
Tiểu tạp dịch xác nhận.
“Chờ ta thi đậu, mời ngươi ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày cười, Tiêu Tam chỉa về phía nàng, thấp giọng nói: “Sắp thi, thi xong theo ta kiếm tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đa tạ Tam gia dìu dắt.”
“Đa tạ Tam gia dìu dắt cha ta.” Củ cải nhỏ cũng học chắp tay.
Tiêu Tam cười ha ha, “Tiểu tử này, trưởng thành rồi.” Lúc nói chuyện phất tay, “Đi đi, có việc cứ tới tìm ta.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, theo tạp dịch đi một viện độc lập ở hậu nha.
Trong viện có một lão đầu quét rác, nàng đứng ở cửa bỗng nhiên cười, củ cải nhỏ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Người quen đất quen.” Dứt lời, tạp dịch chỉ một gian phòng trung gian, “Gian đó. Giang thư lại ở bên trong.”
Đỗ Cửu Ngôn quen việc dễ làm, đẩy cửa đi vào. Là một căn phòng rất lớn, trên giá sách từng hàng từng hàng bày rất nhiều hồ sơ, nàng đi vào, người quen cũ từ sau cái bàn ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt u ám đảo qua, nói: “Làm chuyện gì?”
“Xem phán độc.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời.
Giang thư lại gật đầu, tiện tay chỉ phía sau bên phải, “Xem nhiều chút, tiền không thể tiêu không được.”
“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn đi vào, tiện tay rút một hồ sơ, bốn phía chỉ có duy nhất cái ghế ở dưới thân thư lại. Nàng hất áo choàng ra ngồi trên đó, nương áng sáng không sáng không tối chậm rãi liếc nhìn.
Củ cải nhỏ khéo léo nằm bên chân nàng, híp mắt một cái rồi ngủ luôn.
Mẫu tử hai người an tĩnh đến cực điểm, thế cho nên qua thật lâu, lão thư lại ngẩng đầu lên, mới phát hiện bọn họ vẫn ở.
Bên chân phụ thân chất một đống phán độc, nhi tử ngủ bên chân hắn.
“Thật đúng là keo kiệt a.” Giang thư lại bĩu môi, “Một hồi xem nhiều như vậy, còn tưởng là ngủ một giấc ở khách sạn, không thua thiệt.”
Thời gian, ở trên án thư tiếng xào xạc lưu động, Giang thư lại