Q1 – CHƯƠNG 62: HOÀN CẢNH GIÁO DỤC (HOẠT ĐỘNG)
Editor: Luna Wong
“Không nói?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lộ Thủ Chính gật đầu, “Ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói.”
“Vậy kêu đi, có bao lớn thì kêu bao lớn!”
Người này còn ngang hơn cả hắn, Lộ Thủ Chính có chút sợ hắn, “Kêu…kêu cái gì?”
“Kêu cứu mạng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lộ Thủ Chính không dám kêu, hắn cảm thấy đây là bẩy rập, Đỗ Cửu Ngôn quất đế hài vào mặt hắn một cái, hắn kêu một tiếng đau, “Cứu mạng a, cứu mạng a!”
Hô hơn mười tiếng, bên trong Lộ phủ có người cách tường vây hỏi: “Là… Thủ Chính thiếu gia?”
“Ta bị người trói lại, mau dẫn người tới cứu ta.” Lộ Thủ Chính như là bắt được rơm cứu mạng, không kịp chờ đợi nói.
Cách tường vây huyên náo có người thương thảo, một lát sau có người thấp giọng nói: “Thủ Chính thiếu gia, người… Người chờ chút, ta đi hồi bẩm lão gia.” Lúc nói chuyện liền không còn âm thanh nữa.
Lộ Thủ Chính há mồm liền mắng!
Còn đi hồi bẩm, hắn đều nói bị bắt cóc, bọn họ còn muốn đi hồi bẩm. Đi một lần về một lần hắn không biết bị giết mấy lần rồi.
Trong viện, sai vặt nói chuyện đi nửa đường thấy Thái Trác Như quần áo nón nảy chỉnh tề, chợt nghe hắn nói: “Ta nghe được Thủ Chính kêu cứu, ngươi mang theo vài người, theo ta ra ngoài.”
“Vâng!” Sai vặt ứng, hô tám người theo hắn, theo Thái Trác Như ra ngoại viện.
Vừa mở trắc môn ra, liền thấy Lộ Thủ Chính bên ngoài bị trói tay, như chó kéo đi, cùng với Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn.
“Trễ như thế, còn chưa nghỉ ngơi a.” Tiếu ý trong mắt Thái Trác Như xẹt qua, hắn dự đoán được Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ bắt được Lộ Thủ Chính, nhưng thật không ngờ, xuất hiện với phương thức như vậy.
Thật có thể giả! Bất quá nể mặt hắn đưa tiền, Đỗ Cửu Ngôn nguyện ý phối hợp một chút với hắn, “Bắt được một kẻ trộm, hắn nói là thiếu gia Lộ phủ, ngươi xem, ngươi có biết hay không?”
“Thái Trác Như!” Lộ Thủ Chính khí nộ hô: “Ngươi mắt mù có phải hay không, không thấy ta sao?”
Thái Trác Như không chút hoang mang nhìn đối phương, đuôi lông mày khươi một cái, nói: “Nguyên lai là Thủ Chính biểu đệ, nhiều ngày không gặp, nhất thời không dám nhận, mau vào đi.” Theo phân phó bà tử, “Đi nhị phủ mời người.”
“Ngươi chờ cho ta.” Lộ Thủ Chính trừng Thái Trác Như, “Ta không giết chết ngươi không được.”
Thái Trác Như nhàn nhạt xác nhận, mỉm cười thỉnh bọn họ tiến đến, dẫn đến khách sảnh ngoại viện ngồi xuống, hạ nhân dâng trà, Lộ Thủ Chính bị trói bên chân bàn.
“Vậy làm sao?” Lộ Dũ do Lộ Lệ Cần đỡ đi qua, theo sau lưng bọn họ, còn có một vị nữ tử mặc bối tử đào hồng sắc, xả tóc. Nữ tử ước chừng mười lăm mười sáu, mắt hạnh má đào, môi hồng răng trắng, lúc nhìn người lúc nhìn người, mắt chuyển nhanh như chớp, rất cơ trí.
“Lão gia tử, Đỗ tụng sư nói một chút mới nói.” Thái Trác Như mời mọi người ngồi xuống, thiếu nữ kia cười hì hì nhìn Thái Trác Như, “Biểu ca, là ngươi bắt hỗn đản này về sao? Có phải hắn làm chuyện xấu gì hay không?”
Noveltown.asia
“Lộ Diệu.” Lộ Thủ Chính hô: “Ai làm chuyện xấu, miệng ngươi sạch sẽ một chút.”
Lộ Diệu cười khúc khích, “Ăn uống đàng điếm cờ bạc, loại nào ngươi không biết, loại nào không phải chuyện xấu? Không biết xấu hổ!”
“Ngươi còn xấu hổ?” Lộ Thủ Chính nói: “Suốt ngày dán nam nhân, không thấy nhân gia căn bản không muốn thú ngươi sao, ngươi còn mặt dày mày dạn dán. Ta làm đệ đệ của ngươi, ta cũng thẹn.”
Lộ Diệu tức giận trừng mắt hạnh, “Con mắt nào của ngươi thấy ta dính nam nhân, ngươi mắt mù đi.” Lại nói: “Chỉ ngươi cũng xứng làm đệ đệ ta, ngươi bớt dán vàng lên mặt đi.”
“Tất cả câm miệng.” Lộ Lệ Cần nhức đầu không thôi, hài tử đời này của Lộ gia, chung vào một chỗ cũng không có năng lực, có bản lĩnh bằng một mình Thái Trác Như.
Lộ Diệu và Lộ Thủ Chính đều ngậm miệng lại, nhưng trừng đối phương, nhất phó cừu nhân.
“Thủ Chính a.” Bỗng nhiên, một phụ nhân từ ngoài cửa chạy vào, mặc trường quái bồ đào tử, tóc cũng không chải kỹ, hiển nhiên là đang ngủ nửa đêm bị gọi dậy, vừa tiến đến nhào qua ôm lấy Lộ Thủ Chính, “Con của ta, ai trói ngươi, có đau hay không a, chỗ nào đau, nương xoa xoa cho ngươi.”
“Ai trói hắn, hắn vẫn còn là hài tử, hạ nổi thủ sao?” Lúc nói chuyện, cởi trói cho Lộ Thủ Chính, lại phát hiện má trái của hắn hồng thông thông, nhất thời cả kinh kêu lên như giết lợn: “Bị đánh, ai đánh ngươi, nói cho nương biết.”
Lộ Thủ Chính hung tợn chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn.
“Ngươi đánh con ta? Ngươi thứ trời đánh này, tại sao ngươi không chết đi.” Phụ nhân nói, chỉ vào tiểu nha hoàn rất đẹp bên người Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đắc Ngọc, báo thù cho thiếu gia.”
Đắc Ngọc muốn lên lại không dám, hiển nhiên là sợ phụ nhân, lại sợ Đỗ Cửu Ngôn.
“Vô dụng đồ đê tiện!” Phụ nhân tát Đắc Ngọc, nhào tới chỗ Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn không nhịn được bắt được cánh tay của phụ nhân, cả giận nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân ta sẽ không đánh ngươi, cút xa một chút.”
“Đánh hay, đánh hay!” Lộ Diệu vỗ tay, “Đỗ Cửu Ngôn ngươi rất tốt, lợi hại!”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Quá khen.”
Phụ nhân đại khái chừa từng bị đãi ngộ như vậy, sửng sốt, nhất thời gào khóc, “Tạp chủng từ đâu tới, thứ trời đánh, ngang như vậy, thứ có nương sinh không cha dạy.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, hơi