Q1 – CHƯƠNG 63: THƯỢNG LƯƠNG BẤT CHÍNH (HOẠT ĐỘNG)
Editor: Luna Wong
Ngoài lầu các, Đỗ Cửu Ngôn nói với Thái Trác Như: “Làm phiền, giúp ta chuẩn bị cung tiễn và dây dài!”
“Được!” Thái Trác Như cười khẽ,. Thiếu niên này thực sự rất thông minh, ngắn ngủi hai ngày, đã tra xong hết rồi.
Thỉnh hắn đến, quả thật không có sai.
Thái Trác Như để tùy tùng lấy cung tiễn, Lộ Dũ và lên một lượt một lượt lên lầu các.
“Đây có ý gì?” Vẻ mặt Lộ Ấn không nhịn được, “Đại ca, người thỉnh người nào, cố lộng huyền hư, nhìn sốt ruột.”
Lộ Dũ quét Lộ Ấn một mắt, không để ý tới hắn, mà là hỏi Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, đây là cớ gì ??”
“Một hồi người liền hiểu!” Đỗ Cửu Ngôn đưa sợi dây cung tên cho Bả Tử.
Bả Tử đứng ở cửa sổ, cầm cung kéo tên, lúc này sớm đã có sai vặt đứng ở tường ngoài Lộ phủ hầu.
Băng.
Nhanh như tên bắn ra ngoài, bay xa xa, bịch một tiếng đinh trên mặt đất, sai vặt hô: “Lấy được!” Lúc nói chuyện, kéo tên một đường chạy đến cây du tiền.
Theo hắn chạy, sợi dây trong tay chạy không ngừng.
Bên kia, lại tay chân lanh lẹ leo lên cây du tiền.
“Sợi dây này…” Lộ Dũ tựa hồ hiểu, nhìn chằm chằm cây du tiền xa xa mơ hồ, cau mày, vừa khiếp sợ vừa tức giận!
Lộ Ấn quát hỏi: “Giả thần giả quỷ, rốt cuộc làm gì?”
“Xem bên kia!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ hướng đối diện.
Cách đó không xa, cây đuốc giơ giơ trên cây du tiền.
Sợi dây trong tay Bả Tử đột nhiên bị kéo căng, rồi tĩnh không hề động.
Đỗ Cửu Ngôn buộc dây vào rương, lại lấy một hà bao, tiện tay lấy đá để đè cửa sổ góc tường cho vào, cho vào xong, lại nhấc sợi dây cột hà bao lên…
Đẩy ra ngoài!
Chợt nghe mấy tiếng hí hí, hà bao trong tầm mắt mọi người, từ cao đến thấp cực nhanh trời ra ngoài.
Thẳng đến biến mất.
(Luna: Dạng như ròng rọc, ta diễn tả không được hay =”=)
“Ý gì, hà bao cứ như vậy đến chỗ cây du tiền rồi? Không có khả năng!” Lộ Ấn ghé vào trước cửa sổ, chăm chú nhìn hà bao trong bóng tối, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhìn như vậy không rõ, thêm một cái nữa sẽ rõ, mọi người sẽ biết.”
Lúc nói chuyện nhìn về phía Thái Trác Như.
Thái Trác Như bất đắc dĩ lắc đầu lại lên, cầm một đăng lung không lọt gió trong tay.
Treo đăng lung lên dây, lập tức run lên, đăng lung nhanh chóng trượt ra ngoài, trong bóng đêm tia sáng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến thành một cái điểm sáng dưới tàng cây du tiền.
Đối diện sai vặt nhặt đăng lung lên, giơ giơ!
“Thì ra là thế.” Sắc mặt của Lộ Dũ cực kỳ âm trầm, “Đồ chính là bị chuyển ra ngoài từng lần như thế!” Khó trách hắn vẫn không nghĩ ra, cái rương lớn như vậy, nhiều bạc như vậy, làm sao ra ngoài, mà không kinh động bất luận kẻ nào.
Nếu như là như vậy, hết thảy đều nói thông.
Noveltown.asia
Đỗ Cửu Ngôn lại nói: “Về phần rương gỗ, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là bị ném xuống sách nát rồi, có thể sớm đã thành đồ trong lò, nấu ra món ngon mỹ vị.”
Hạ nhân trong viện đều là mua củi, thêm chút củi dầu cho họ dùng, nói vậy bọn họ cũng sẽ không chú ý.
“Việc này làm thật tà.” Lộ Ấn xem hiểu, “Nhưng có quan hệ gì với Chính nhi của chúng ta?”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.
“Việc này, chính là hắn làm.” Lộ Dũ tức giận, nhìn chằm chằm đệ đệ tuổi già lại không biết chuyện của mình, “Tôn tử tốt của ngươi, làm bộ đi ngoại tổ gia, lại ngầm len lén trở về, hắn thường lên lầu các với ta, muốn trộm đồ của ta.”
Lộ Ấn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, quát hỏi: “Là tiểu tử ngươi nói đi, nói Chính nhi nhà của ta trộm những thứ kia. Ngươi mượn cái xiếc này nói rõ, điều này có thể chứng minh, sự tình chính là Chính nhi của chúng ta làm sao?”
“Không có lỗ nào không lọt gió, Đỗ tiên sinh nếu nhận định là Thủ Chính, tất nhiên lý do và đạo lý của nàng.” Lộ Dũ phất tay áo, “Đi xuống xem một chút.”
Mọi người nối đuôi nhau xuống, đối diện dây cùng đồ đều kéo trở về.
“Lão thái gia.” Quản sự ở bên tai Lộ Dũ thấp giọng nói vài câu, Lộ Dũ gật đầu, “Thu thập hết đồ vật.”
Quản sự xác nhận đi, lấy hết đồ về.
“Đỗ tiên sinh quả nhiên liệu sự như thần.” Lộ Dũ cũng thật bất ngờ, thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn làm việc hiệu suất cao như vậy, nói: “Dù đồ thiếu ít một chút, nhưng không ảnh hưởng toàn cục, thật sự là rất cảm tạ ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, “Lão gia tử khách khí, lấy tiền làm việc, bổn phận của ta.”
“Lấy tiền làm việc cũng chia ba bảy loại, năng lực của Đỗ tiên sinh, hữu mục cộng đổ.” Lộ Dũ thật tình tán thưởng, “Ngươi tuổi còn nhỏ, liền có cái não này, thật là làm người bội phục. Thời gian tới của Đỗ tiên sinh bất khả hạn lượng.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Nhận khích lệ của người.”
“Cũng không phải khích lệ! Bất quá, sự tình có phải thu chút đuôi, còn phải làm phiền Đỗ tiên sinh đi xem phòng khách, miễn cho có người, chưa thấy quan tài không rơi lệ!” Lộ Dũ nhìn thoáng qua đệ đệ, cùng Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước, gã sai vặt kia dẫn theo đăng lung và hà bao trở về, trả lại hà bao cho Bả Tử.
Lộ Ấn nhìn chằm chằm trong tay đồ sai vặt vài mắt.
“Tìm được rồi?” Lộ Thủ Chính nghe nói, bật thốt lên lúc nói chuyện cọ một chút đứng lên, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn híp mắt, không dám tin tưởng.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta mới vừa nói, hỏi ngươi, là cho ngươi cơ hội.”
Lộ Thủ Chính muốn hỏi nàng làm sao mà