Q1 – CHƯƠNG 73: NGHI NAN ÁN KIỆN
Editor: Luna Wong
“Tản bộ, ngẩng đầu một cái liền đến chỗ ngươi. Ta tùy tiện đi một chút, người không cần cố ý bắt chuyện.”
Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi lại trong thư phòng lớn như vậy, trên hai hàng giá sách rậm rạp như trước, dựa theo phong cách của Giang thư lại sắp xếp đặt hồ sơ.
“Ngẩng đầu một cái đã tới? Người chính là vặn cổ, cũng tới không được chỗ ta.” Giang thư lại thả bút nhìn chằm chằm nàng, vốn tưởng rằng nàng sẽ rút một quyển ra xem, nhưng không ngờ nàng thật chỉ là tản bộ, không mục đích, tùy mắt nhìn.
Tiểu tử này, giở trò quỷ gì?
“Ngươi tên gì?” Giang thư lại tâm huyết dâng trào, hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiên sinh, bình thủy tương phùng, hà tất hỏi danh tính ta a!”
“Đi, đi, đi!” Giang thư lại khí mắt cũng đau, không muốn nhìn thấy nàng nữa, “Hôm nay chính là cho một nghìn lượng, chỗ ta cũng không cho ngươi ở.” Keo kiệt! Cư nhiên tên cũng không nói.
Vốn còn muốn nhắc nhở hắn Tây Nam lấy hồ sơ gì, hiện tại hắn tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết.
“Chớ đuổi a. Người đãi khách như vậy, không có phong phạm của người đọc sách.” Đỗ Cửu Ngôn bị hắn đẩy ra ngoài, Giang thư lại gắt một cái, “Đồng sinh ta chưa từng thi, ngươi đoán ta có phải người đọc sách hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, “Người đọc sách…” Chưa nói xong, ba một tiếng, cửa đã đóng.
“Keo kiệt.” Đỗ Cửu Ngôn lảo đảo đi, Giang thư lại đóng cửa chợt nhớ tới… Tiểu tử này không có khả năng không duyên cớ đến đây.
Trong lòng hắn khẽ động, hai ba bước đi đến giá sách bên kia, ánh mắt ngừng lại, lẩm bẩm: “Không thể nào… Tiểu tử này cũng… quá tà hồ.”
“Bên trái nàng xem qua chưa? Không có a.” Giang thư lại nói liên miên cằn nhằn, phủ định, “Chưa có xem qua, nhất định chưa có xem qua.”
Đỗ Cửu Ngôn về nhà, tìm giấy bút y theo ký ức, vẽ trên giấy, sau đó ngừng bút cắn cán, trầm tư suy nghĩ.
Sau một hồi thở dài nói: “Quả nhiên thư lại không thi đồng sinh, điểm đầu mối ấy, cũng còn không ngại cho vào quyển tông.”
“Ha hả.” Bả Tử khoanh tay tựa ở trên cửa, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn nàng, nói: “Muốn ăn gian?”
Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nói: “Muốn! Nhưng là bị người kéo chân sau.”
Án tử ở bên trái, trước đây nàng xem rồi, nhưng Giang thư lại chỉ ghi chép vài nét bút.
“Nói như vậy, ngươi uổng công một chuyến đi nha môn, uổng công ghi nhớ rồi?” Bả Tử cười khẽ, nhìn có chút hả hê nói: “Thiên tương hàng đại nhân vu tư nhân dạ…”
(Luna: trời ban trọng trách lớn cho một vĩ nhân)
Nói xong cười đi.
“Có trọng trách lớn không thì không biết, nhưng an gian không được.” Đỗ Cửu Ngôn ném bút không viết.
Ngày thứ hai sáng sớm như trước, rửa mặt, ăn điểm tâm, đi thi.
“Ngày hôm nay không tiễn nữa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ngân Thủ và củ cải nhỏ, củ cải nhỏ lắc lắc đầu, “Không tiễn nữa, một hồi đi đón!”
Ngân Thủ từ dưới bàn chân lấy ra một chuỗi pháo, “Hài lòng không, Cửu ca?”
“Làm màu!” Đỗ Cửu Ngôn bất tiết nhất cố, vừa đi vừa nói: “Trong phòng ta có thứ càng màu nữa, lúc đi nhớ mang theo.”
Ngân Thủ nhìn củ cải nhỏ, củ cải nhỏ lắc đầu, “Không biết, ta đi xem.”
“A!” Củ cải nhỏ ở thư phòng hô: “Cha ta, không hỗ là cha ta!”
Đỗ Cửu Ngôn đến không sớm không muộn, vừa lúc một nhóm người cuối cùng vào trường thi, Phương Hiển Nhiên ở cửa như ngỗng vươn cổ, xa xa thấy nàng vẫy tay nói: “Cửu Ngôn, ta ở chỗ này.”
“Sao ngươi đến trễ thế, ta chờ ngươi đủ một khắc đồng hồ.” Phương Hiển Nhiên bắt đầu vỗ bả vai của nàng, “Ta nói với ngươi, quy củ hôm nay sửa lại. Hội trưởng tự mình đổi quy củ.”
Hội trưởng? Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải nói ở kinh thành sao?”
“Vốn là phải trở về, nhưng ở trên đường có việc, lại thay đổi tuyến đường đi chỗ khác.” Phương Hiển Nhiên nói: “Hắn phái thư đồng bên người trở về, phản chính sửa lại quy củ, cụ thể cái gì một hồi đi vào sẽ biết.”
bookwaves.com
Khảo hạch tụng sư là chuyện trọng yếu nhất hằng năm của Tây Nam đi?
Chuyện trọng yếu như vậy, hội trưởng hành hội cư nhiên không có tự mình trình diện, còn đi nơi khác?
Chuyện gì trọng yếu như vậy, chẳng lẽ là Quế vương sắp đánh tới?
Vừa thông suốt suy đoán, hai người theo dòng người đến giữa phủ học viện, số người nhốn nháo có ít nhất hơn một trăm người.
“… Hai hồ sơ vụ án, đều dán tại trong phòng giáp ất, tất cả thiệp án nguyên bị cáo đều đã ở bên trong phòng. Lần này thí sinh một trăm hai mươi người, mười người một tổ, sáu tổ một án kiện. Mỗi tổ chung thẩm tra án kiện trước.”
Tiết Nhiên nói, sau lưng hắn còn ngồi bảy vị tiên sinh, nhưng cụ thể ai là ai Đỗ Cửu Ngôn không rõ.
“Đợi điều tra hỏi rõ vụ án, phân nguyên bị cáo, mới biện tụng.”
“Ý gì?” Phương Hiển Nhiên nghe không hiểu ra sao, “Chính là phân tổ tra án, mới sắp xếp trường phân tổ? Cửu Ngôn ta muốn một tổ với ngươi!”
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Lần này sợ là không được, ngươi bảo trọng nhiều.”
“Xong rồi.” Phương Hiển Nhiên hiểu ý của Đỗ Cửu Ngôn, nhất thời đập đầu, “Ngươi cũng bảo trọng nhiều, ta còn muốn tiếp tục nghe tin tức ngươi đánh bọn họ.”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ hắn, nói: “Rút thăm.”
Phân tổ phải rút thăm, phân hai đại tổ, sáu màu, lấy màu ngẫu nhiên nếu giống như thì cùng đội.
Đỗ Cửu Ngôn rút được lam sắc, mà Phương Hiển Nhiên rút được hoàng sắc, lại quan hồng, lục, hắc, tử bốn loại màu, đa phần là người Tây Nam cùng một tổ.
Quy luật chính là, tám chín học sinh Tây Nam, sẽ có một hai học sinh bên ngoài.
Gộp thành một đống, xoa tay, lòng tin mười phần. Phương Hiển Nhiên rất không tình nguyện đi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chín người trước mặt, cao thấp mập ốm không đồng nhất có đủ, nàng cười hỏi mập mạp tai to mặt lớn bên tay trái, “Hai khoa trước, bao nhiêu điểm?”
“Khoa lễ tám mươi.” Mập mạp cười ha hả, biểu thị rất hài lòng, “Ngày hôm qua… Ngày hôm qua không điểm. Nhưng ngày hôm nay ta có tự tin, nhất định có thể được trọn điểm, phá án ta thành thạo nhất.”
Một trăm tám mươi điểm, vẫn còn có cơ hội.
“Có tự tin là chuyện tốt.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tám người còn lại không kịp chờ đợi nhìn xung quanh bên kia trường thi, nghe tiên sinh nói trình tự trước sau, bọn họ tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì, vì sao lam sắc xếp cuối, nên dựa theo thực lực chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn đến hành lang ngồi, liền thấy mỗi mười người phía dưới tụ chung một chỗ châu đầu ghé tai, trung cầu ý kiến của hai phòng giáp ất trước.
Nàng nhìn chung quanh, Chu Nham và Tiêu Thanh Phong cũng đúng lúc nhìn nàng, hai mắt nhìn nhau, Tiêu Thanh Phong hướng về phía nàng giơ giá giá quả đấm.
Đỗ Cửu Ngôn mạn bất kinh tâm nhắm mắt dưỡng thần khoanh tay tựa ở hành lang.
Tiếng động lớn ồn ào, từng tổ từng nhóm đi qua hỏi chứng nhân phạm án, trong tay mỗi người đều cầm vở và bút than.
“Uy!” Một thí sinh gầy ở tổ lam sắc, ba mươi mấy tuổi, lông mi thưa thớt, hướng về phía nàng phất tay, “Ngươi còn thi hay không, đến chúng ta rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn xuống, mười người đi phòng chữ ất.
“Ta là Mâu Phó, người Bình Lương, có thể lớn hơn ngươi vài tuổi.” Thí sinh