Q1 – CHƯƠNG 72: TÚY NGÔN TÚY NGỮ
Editor: Luna Wong
“Đổng chưởng quỹ?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chưởng quỹ Đức Khánh lâu Đổng Đức Khánh, “Người…nấu thức ăn?”
Đổng Đức Khánh chắp tay nói: “Ta cũng không bản lĩnh này, ta dẫn theo một trù tử đến.” Lại nói: “Nghe nói ngươi bằng sức một mình, lật trời ở Tây Nam tụng hành?”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay cười, nói: “Ta người nhỏ, lời nhẹ, làm việc nhỏ đủ khả năng, không gánh nỗi khích lệ cao như vậy của Đổng chưởng quỹ.”
“Ngươi xác định, ta là khen ngươi?” Đổng Đức Khánh hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Ta ngươi chỗ quen biết cũ, ăn ý vẫn phải có.”
“Có tự tin.” Đổng Đức Khánh nói xong, nhìn chằm chằm Tiền Đạo An bọn họ, “Thế nào gần đây không sang chỗ ta ăn cơm, không ghi sổ nợ nên không đi nữa?”
Tiền Đạo An lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Đó cũng không phải, gần đây chúng ta thường tự nấu, ít ra ngoài ăn.”
“Không tệ a, hiện tại quả nhiên có tiền rồi.” Đổng Đức Khánh nói: “Nghèo hơn ba năm, một khi phát tài, vận khí tới.”
Tiền Đạo An nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn đang uống trà, cười khổ nói: “Quả thực vận khí không tệ, bảo chúng ta gặp Cửu Ngôn.”
“Ân, ân. Cửu, Cửu Ngôn nói, nói.” Tống Cát Nghệ chưa nói xong, Đậu Vinh Hưng cắt đứt hắn, “Cửu Ngôn nói dẫn chúng ta cùng chạy, hiện tại chúng ta đang chạy rồi.”
Lúc nói chuyện, hắn run quần áo bản thân mới mua lên.
Cùng chạy này từ lần đầu tiên nghe được, nhưng không ảnh hưởng đếm lý giải và sử dụng nó của mọi người.
Đổng Đức Khánh lườm hắn một cái. Cùng chạy thì rất giỏi sao?
Đậu Vinh Hưng nhìn hắn, dùng ánh mắt nhìn thấu hết thảy, “. . . Đổng chưởng quỹ, ngày hôm nay ngươi ân cần như thế, không phải có chuyện cầu Cửu Ngôn chứ?”
“Câu hỏi tương tự!” Đỗ Cửu Ngôn phụ họa nói.
Đổng Đức Khánh phi một cái, “Con mắt của từng người một không có tôn trưởng, nếu ta thành thân sớm một chút, các ngươi cũng có thể làm hài tử của ta rồi.” Dứt lời, cầm cây quạt phe phẩy quạt gió cho Đỗ Cửu Ngôn, “Bất quá, ta đến cũng không phải hoàn toàn bởi vì nhiệt tình. Cửu Ngôn bây giờ là nhân vật phong vân, ta phải thân thiện trước, chờ nàng nổi danh, đề bảng hiệu cho ta, đứng quầy hàng một ngày, nói không chừng buôn bán của ta cũng có thể tốt hơn mấy lần.”
“Hiện thực!” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận dưa hấu Trần Lãng đưa tới, ngồi ở cửa ăn, “Ta thiếu nhân tình của ngươi, ta nhớ kỹ, ngươi nịnh bợ thêm, hữu dụng.”
“Ái chà!” Đổng Đức Khánh nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bình thường. Người nịnh bợ, ta lại thêm vài phần lòng tin, tự nhiên là không thể keo rồi!”
Tiểu tử này, mỗi một câu đều nhìn trêu ghẹo, nhưng vừa nghĩ, đã cảm thấy chẳng những những có thú vị còn rất có thâm ý. Đổng Đức Khánh cười ha ha, nói: “Hiện tại nhìn ngươi, ngoại trừ dung mạo bình thường chút, quả thực không hề có khuyết điểm.”
“Nể mặt trù tử, ta tiếp nhận lời bình của người.” Đỗ Cửu Ngôn không tính toán, đánh nước giếng bắt đầu rửa tay, Đổng Đức Khánh nói: “Mặt cũng bẩn, rửa một cái.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Sợ bẩn nước.”
Mọi người cười một trận.
bookwaves.com
“Đỗ tiên sinh danh tiếng hôm nay rất lớn a.” Bả Tử đẩy cửa tiến đến,” Đầu đường cuối ngõ đều biết, Đỗ Cửu Ngôn đánh mười sáu người Tây Nam khóc.”
Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói: “Hương thân Thiệu Dương, chính là quá nhiệt tình.”
Bả Tử bật cười, lắc đầu nói: “Khất cái ngoài đường, bên người cũng vây quanh rất nhiều người đang nói chuyện này.”
“Ngươi coi thường khất cái?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Lấy được tiền chưa?” Hoa Tử hỏi.
Bả Tử không nói gì, thua trận đi thay quần áo.
Hơn mười người ngồi cùng một bàn, buổi tối cạn bôi cụng trản, mỗi người uống đến hỏi say. Đỗ Cửu Ngôn phát hiện tửu lượng của nàng rất tốt, thoải mái uống thêm nửa rượu không nói chơi.
“Cha!” Củ cải nhỏ chui trong ngực nàng, bỏ cho nàng một hà bao, “Đây là thưởng ta cho ngươi, biểu hiện của ngươi hiện nay rất tốt a.”
Đỗ Cửu Ngôn cầm hà bao, mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn, “Ngươi thưởng cho ta?”
“Đúng vậy.” Củ cải nhỏ gật đầu nói: “Thưởng phạt phân minh, là người dạy ta.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ mũi của nhi tử, tay chân táy máy mở hà bao ra, phát hiện bên trong có hai ném bạc năm lượng, nàng thiêu mi cười ha ha một tiếng, nói: “Xuất thủ rất rộng lượng a.”
“Người là thân cha của ta, ta đương nhiên rộng lượng a.” Củ cải nhỏ nghiêm trang nói.
“Nếu như ta nhớ không lầm, tiền này, ta kiếm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Vẻ mặt củ cải nhỏ tiếc nuối lắc đầu, “Ta ngươi phụ tử, không cần so đo rõ ràng như vậy a, tổn thương tình cảm.”
“Nhãi ranh!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ bàn, củ cải nhỏ trượt chân chạy ra, nhào vào trong lòng Bả Tử, “Bả Tử thúc, cha ta đánh tiểu hài tử!”
Bả Tử ôm hắn, khẽ cười nói: “Cha ngươi say rồi, đỡ nàng trở về nghỉ ngơi.”
“Say mới đánh ta.” Củ cải nhỏ hút mũi, phát hiện cha hắn cũng không có đuổi theo, đang kéo mái tóc của Đậu Vinh Hưng, lôi kéo hắn đứng lên uống rượu. Đậu Vinh Hưng ngủ say, chớ nói kéo tóc, chính là tạt nước sôi, hắn cũng sẽ không tỉnh.
“Vô dụng.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, ngẩng đầu một cái phát hiện, toàn bộ trên bàn, cũng chỉ có Trần Lãng không uống rượu, Bả Tử tửu lượng không biết sâu cạn còn đang ngồi, tay nàng chỉ chỉ, nói: “Uống rượu?”
Củ cải nhỏ ra ngoài cửa chơi với Hoa Tử bọn họ.
“Uống đi.” Bả Tử đưa một ly trà cho nàng.
Đỗ Cửu Ngôn uống một ngụm, đầu lông mày vặn chu mỏ, Bả Tử chỉa về phía nàng, “Đỗ Cửu Ngôn, nếu ngươi dám phun lên mặt ta, ta liền bỏ ngươi vào giếng.”
“Thử xem.” Đỗ Cửu Ngôn ném cái ly một cái, nhấc chân chào hỏi Bả Tử, một tay của Bả Tử chống bàn, lộn ra sau, người đã đến trong viện.
Áo bào lướt gió, quyền để bên tai, một tiếng cười khẽ của Đỗ Cửu Ngôn ghé vào lỗ tai hắn vang lên, “Tiếp chiêu!”
“Có tiến bộ.” Bả Tử huy chưởng, chưởng phong như đao, Đỗ Cửu Ngôn xoay người, mũi chân đặt lên tường, say rượu hai gò má ửng đỏ, dưới ánh trăng oánh oánh sinh huy, một đôi mắt đen láy, tràn đầy giảo hoạt, “Ám khí!”
Một khối cục gạch thuận lợi rơi xuống.
Lộp bộp một tiếng, đập vào cửa phòng bếp.
Cửa lập tức rách ra một vết nứt.
“Cửa của ta. . .” Trần Lãng thở nhẹ một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, nói: “Để Bả Tử sửa.”
Một cước của Bả Tử đá ghế tre củ cải nhỏ hay ngồi, Đỗ Cửu Ngôn hợp thời xoay người đi đón, củ cải nhỏ ngao ô một tiếng, che mắt không dám nhìn, “Mua hai mươi văn tiền đó!”
“Hai mươi văn!” Đỗ Cửu Ngôn trả lại ghế tre cho hắn, Bả Tử lấn người mà đến, tay như ngân trảo, rơi thẳng trên cổ nàng.
Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, “Đủ ngoan.” Lúc nói chuyện, chân phải hư huyễn một chiêu, chân trái trực kích phía dưới.
Bả Tử tránh ra, cả người toát mồ