Ba ngày sau, Đại Lôi Âm tự đã ổn định trở lại. Phượng Sồ thật đúng là nhân tài, vô số dân từ thành Thanh Mộc chạy nạn đến đã nghe lời hứa hẹn của hắn mà ưng thuận đi đến thành Nam Hoang do vương phật nhi tuyển chọn để lao động, hơn nữa còn khai hoang vùng đất ở chung quanh ngọn núi vô danh kia.
Trong Vô tận Lâm Hải có vô số mãnh thú sinh sống nên cũng cần có vũ lực mạnh mẽ để bảo hộ đám dân chạy nạn này. vương phật nhi điều đám tướng sĩ hoang mộc quân tương đối trung thành với hoang mộc đại tướng làm thủ hạ của Phượng Sồ, sung vào quân lực bảo vệ thành Nam hoang mới.
Thành Nam hoang mới chỉ cách Đại Lôi Âm tự không quá sáu trăm dặm, đám dân chạy nạn chẳng cần tu tạo, chỉ đi không đã tạo thành đường. Vương phật nhi cũng không hơi đâu đi làm cái công trình hao tài tốn của này, chỉ phái binh lính đến thu dọn cây cối cỏ dại, đá tảng, hầm hố linh tinh một lượt rồi sử dụng luôn.
Bạch thái giám đi lâu rồi vẫn chưa về, lệ khuynh thành cũng không biết đã đi đâu. Mấy ngày nay, tuy cơ lạc hồng có mấy lần dẫn quân tấn công nhưng cũng không làm khó được ngôi thành hùng mạnh trong thiên hạ là Nam Thiên môn quan này. Sau vài lần tấn công thử đều bị nhạc sư đà đánh lui, hắn cũng chỉ có thể án binh bất động ở ngoài thành.
Có thêm hơn mười vạn dân cư, lương thực của Đại Lôi Âm tự tiêu hao nhanh như gió cuốn, tuy vương phật nhi không phải đau đầu về chiến sự nhưng lại không thể không đau đầu về chuyện cơm cháo là việc lớn nhất trong thiên hạ này.
Trải qua hơn nửa năm gieo trồng, giống lúa mạch vân thành mà Vương Phật Nhi đoạt từ tay Mã Quý Tử đã sắp chín được một vụ. Tuy số lượng hạt giống quá ít, chỉ gieo được hơn mười mẫu, nhưng sản lượng quả thật cao hơn các loại lúa mạch thông thường cả chục lần, thời gian lúa chín cũng ngắn hơn bình thường, tuy rằng bột mì xay ra rất là thô, hơi khó ăn một chút nhưng no bụng thì không là vấn đề.
Lại được dân thôn Long Thứu chuyển lương thực từ trong thôn đến, ở ngôi chùa lớn này nếu săn bắn, bắt cá, thu thập quả dại, rau cỏ thêm nữa thì nuôi sống hai ba vạn người đến vụ lúa mạch chín thì cũng không là vấn đề.
Nhưng hiện tại Đại Lôi Âm tự ước chừng có hơn mười vạn người, nhiều hơn khoảng năm lần so với khả năng Đại Lôi Âm tự có thể nuôi dưỡng được. Trước đây Vương Phật Nhi hàng ngày vẫn lo âu vì chùa không đủ dân cư, giờ không ngờ mình dẫn về nhiều người như thế nên lại càng lo lắng.
Hắn còn đang phiền não, Khương Công Vọng xử lý mọi việc thỏa đáng xong liền đến tìm hắn. Vương Phật Nhi hỏi có chuyện gì, Khương Công Vọng nhắc lại khi luận võ ở Bạch Nguyệt thành, hắn bắt hai gã tiểu tặc tranh đoạt chức thành chủ Hắc Yêu thành và hỏi hắn nên xử trí như thế nào.
Vương Phật Nhi nhớ lại việc này, nghĩ thầm trong lòng:" Năm Hắc Yêu thành cực thịnh thì có hơn hai mươi vạn dân cư, nói không chừng có thể có biện pháp gì đó cấp cứu." Hắn lập tức bảo Khương Công Vọng:" Dẫn hai người đó đến để ta hỏi."
Hai gã lưu manh kia, một người tên là Cáp Xích Hải, một người tên là Hải Xích Cáp. Sau khi bị Khương Công Vọng dẫn tới, chúng lập tức khóc rống lên, nước mắt lưng chòng tỏ vẻ nguyện ý gia nhập làm quân của Vương Phật Nhi, cam chịu bị sai khiến. Trong thời gian làm tù binh, thấy Thỉ Phong Doanh hừng hực khí thế liên tục đại chiến với Thanh Viên đại tướng, Đại Lương quân, Tây kỳ quân khiến cho hai người khiếp đảm, nhưng bọn họ ngay cả chạy trốn cũng không có tư cách. Khương Công Vọng trị quân cực nghiêm, không hề có cơ hội mà lợi dụng. Bọn họ sợ số phận không tốt thì sẽ bị chết trong loạn quân, thà rằng đầu hàng còn được khôi phục tự do.
Vương Phật Nhi cười ha hả, ôn tồn hỏi:" Hai ngươi muốn tìm bí thuật của Hắc Yêu thành, không biết tương lai để làm gì?"
Cáp Xích Hải thấy Vương Phật Nhi có vẻ thân mật, nhất thời quên mất trước đây tên tiểu tử này trước mắt này đã dùng đại nhiếp hồn niệm pháp cùng hung cực ác như thế nào để bức cung lấy bí mật của bọn họ. Gã lớn tiếng đáp:" Nếu chúng ta học được pháp thuật này, tự nhiên là muốn tìm một minh chủ để nương tựa, lập chút công danh."
Hải Xích Cáp nghe xong tức thì toát mồ hôi lạnh, muốn ngăn cản đồng bạn đừng manh động. Chủ ý của hai người chính là sau khi đầu hàng, trở lại chính mình thì sẽ tìm cơ hội bỏ chạy. Đầu óc Cáp Xích Hải không tỉnh táo, nói lộ ra miệng, hỏi sao hắn không sợ?
Vương Phật Nhi nghe xong, tựa hồ không nhìn ra sơ hở, chỉ mỉm cười đáp:" Đại Lôi Âm chúng ta tự tuy mới sáng lập nhưng cũng có đủ địa bàn, dân cư, cao thủ nhiều như mây trên trời vậy, ngày sau phát triển không thể đo lường. Nếu hai vị có thể học được bí thuật của Hắc Yêu thành thì sẽ có tác dụng quá lớn đối với Đại Lôi Âm của ta, nhất định sẽ trở thành tướng giỏi, vị trí cao, được tôn sùng chứ không thể làm nhục đại tài của hai vị."
Hải Xích Cáp liên tục gật đầu, trộm đá chân Cáp Xích Hải, giành đáp:" Chúng ta nguyện ý tìm Hắc Yêu thành, cống hiến bí bảo trong thành cho Phật Nhi trụ trì."
Vương Phật Nhi cười ha ha, nói:" Thế thì quá tốt. Chúng ta giờ sẽ xuất phát đi tìm Hắc Yêu thành. Hai ngươi hãy làm người dẫn đường đi!"
Hai người nghe Vương Phật Nhi bố trí như vậy, thầm kêu khổ trong lòng nhưng lại không thể nào ngăn cản.
Vương Phật Nhi lệnh cho Khương Công Vọng đi bảo vệ mặt trước chùa, chiếu cố binh mã Thỉ Phong Doanh của mình cho tốt rồi điều thân binh của mình đến, lập tức xuất phát rời khỏi chùa. Nếu có nhiều binh lính dưới trướng, tất nhiên Vương Phật Nhi sẽ rất nhiệt tình với việc xây dựng một đội thân binh trực thuộc hắn.
Thân binh của hắn đều là những thiếu niên thân thể cường tráng, thiên tư trí tuệ đã được tuyển chọn kỹ, cho dù là yêu tộc hay nhân tộc thì cũng đều học võ của hắn, được trang bị Phi Vân Đà mà chùa bắt về làm tọa kỵ. Tuy số lượng chưa đến tám trăm nhưng trong lòng Vương Phật Nhi, đó là căn cơ để sau này lập nghiệp.
Phải có một đội quân trung thành vạn người như một, chẳng những cần đại tướng ưu tú mà càng cần hơn là có nhiều trung hạ cấp tướng tá trung thành. Đại Lương quân vừa thua đã đầu hàng, Bắc Chu quân lại có thể thong dong bỏ chạy, điều này có thể cho thấy sức gắn kết trong hai đội quân này khác biệt lớn như thế nào.
Ý tưởng trong lòng Vương Phật Nhi là những thân binh này phải chiêu mộ từ thời thiếu niên, khi trưởng thành sẽ phân công vào quân đội, quản lý Thỉ Phong Doanh vốn rất phức tạp, chậm rãi đồng hóa hàng binh Đại Lương quân thành quân đội hắn có thể tin cậy.
Mà khi đặt tên cho đội thân binh này, Vương Phật Nhi đã dùng tên của đội thân binh của quân chủ nước Ngụy mà mình thích nhất thời Tam quốc là Tào Tháo, cũng gọi là Hổ Báo kỵ.
Vương Phật Nhi áp giải hai tên Cáp Xích Hải, Hải Xích Cáp ra khỏi Đại Lôi Âm tự. Hắn hiểu rõ tấm bản đồ lấy được của chúng như lòng bàn tay. Sau khi bức cung, hắn còn vẽ thêm bản sao dùng để đối chiếu với địa thế trong Vô Tận Lâm Hải.
Tính toán theo trên bản đồ thì Hắc Yêu thành cách Đại Lôi Âm tự cũng không xa. Dù sao ở chỗ sâu trong Vô Tận Lâm Hải vẫn có nguy cơ lớn không lường được, Huyền Thủy yêu tộc năm đó cũng giống như người thôn Long Thứu, chỉ xây dựng nhà của mình ở bên rìa Vô Tận Lâm Hải.
Chỉ khác là nơi Huyền Thủy yêu tộc lúc trước lựa chọn để xây thành là mạch núi ước chừng khoảng bảy ngàn dặm về hướng đông của núi Linh Cữu. Tuy Hổ Báo kỵ đều cưỡi Phi Vân Đà trên cấp bậc linh tuấn nhưng cũng phải mất ít nhất ba ngày mới có thể tới nơi. Mà Phi Vân Đà thì chạy hết sức, dưới chân sinh ra từng đám mây trắng, mặc dù đường núi gập ghềnh cũng không gây bao nhiêu trở ngại đối loại dị thú này. Nếu thay đổi loại kỵ thú khác thì có những nơi đến nửa bước cũng khó mà đi được.
Vương Phật Nhi tuy biết Đại Lôi Âm tự hiện giờ binh lực hùng hậu lại có thành quách hùng mạnh bảo hộ, cho dù chính bản thân Cơ Huyễn đến tấn công cũng không hạ nổi trong ngày một ngày hai nhưng hắn vẫn không yên lòng, dọc đường đi thúc giục liên hồi. Cáp Xích Hải và Hải Xích Cáp, đi đường kêu khổ không ngớt. Truyện "Đại Viên Vương "
Sau mấy ngày đường, đến được chỗ vẽ trên bản đồ là Hắc Yêu thành thì Vương Phật Nhi khá là thất vọng.
" Nơi này nào có cái thành trì gì đâu? Mà ngay cả tường đổ vách xiêu cũng không thấy tý nào cả! Chẳng phải là