" Chuyện tồi tệ nhất trong đời người không phải vận xấu đổ vào đầu mà là chuyện xấu rõ ràng muốn lẩn tránh ngươi thì ngươi lại liều lĩnh xông đến......" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi ngay cả cười khổ cũng không nổi. Công lực của hắn dần dần tăng cao, Đại Nhật chân hỏa từ cửu phẩm đột phá một lèo đến tam phẩm nhưng vẫn không có cách nào chống lại lực hấp dẫn yêu dị do cái vật như quả núi nhỏ máu thịt kia phát ra.
Áp chế ý niệm ngu xuẩn là sử dụng Ngũ Đế Long Quyền kích tăng công lực, Vương Phật Nhi hít một hơi chân khí thật dài, thật sâu, hét lớn một tiếng rồi bước về hướng ngọn núi máu thịt phát ra huyết quang ngút trời kia.
" Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!", huống chi hắn đến nơi này để tìm kiếm thành Hắc Yêu, mới thế đã quay đầu bỏ chạy thì không hợp với tác phong làm việc của Vương Phật Nhi.
Lần này thì những nơi Vương Phật Nhi đi qua đều không có trở ngại gì. Khi hình ảnh của hắn dần dần tiến vào bên trong màn huyết quang bao phủ ngọn núi kia thì mầu máu tươi ngút trời, cảnh tượng cực kỳ yêu dị trước đó bỗng tan biến đi chẳng còn thấy đâu nữa mà có vài ngọn núi hết sức bình thường hiển lộ ra, trên đó hoa cỏ dập dờn, chim kêu thú chạy, cảnh trí thanh nhã, vô cùng bình yên. Truyện "Đại Viên Vương "
" Dưới chân thật là mềm, tựa hồ cảm giác như là thịt vậy!"
Vương Phật Nhi chỉ thấy trước mắt là một vùng huyết quang đỏ rực, cả người tựa hồ bị một thứ gì đó nồng đậm, giống như mây mà không phải mây, như máu mà không phải máu vây chặt lấy, Đại Nhật chân hỏa hộ thân chỉ có thể phát ra được nhiều nhất khoảng ba thước.
Dù là lửa màu vàng kim của Đại Nhật chân hỏa có công hiệu trừ tà nhưng vẫn không thể ngăn cản mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm lọt vào trong mũi. Thỉnh thoảng lại có từng đợt từng đợt huyết khí xâm nhập vào chân hỏa hộ thân của hắn. Chân ngôn trừ ma ẩn chứa trong chân hỏa va chạm với loại huyết khí này thì lập tức nổ tung thành những chớp sáng rồi tiêu tan đi cùng với huyết khí.
Càng đi về phía trước, huyết khí ở bên ngoài cơ thể càng đặc hơn, áp lực cũng lớn hơn, các loại âm thanh cũng càng ngày càng ai oán thê lương. Trong lòng đột nhiên nổi lên cảnh báo, Vương Phật Nhi lập tức ngưng tụ Đại Nhật chân hỏa trong lòng bàn tay thành thanh hỏa diễm trường đao rồi vung lên quét một vòng. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang vọng cực rõ bên tai, cũng không biết cái gì ở bên trong màn huyết quang đã bị chém hạ.
" Hóa ra trong màn huyết quang này còn có vật sống ư?"
Vương Phật Nhi kinh hãi, vỗ vào trên người. Thần binh Bắc Đẩu hóa thành ánh sáng màu lam đậm, tụ thành hình thể. Hắn đưa tay đón lấy nhưng không rút đao ra khỏi vỏ mà cứ để nguyên như vậy vác lên trên vai. Thần binh Bắc Đẩu là thần binh hai hệ Linh và Pháp, sở trường về chém giết du hồn, lại có thể lấy nguyên khí do tinh khí hồn phách của đối tượng bị chém chết hóa thành mà truyền lại cho chủ nhân.
Cũng bởi vậy, Vương Phật Nhi cực ít khi sử dụng thanh thần binh này. Hắn tu luyện tâm pháp chính tông của Phật môn và võ học vương đạo của Bạch Nguyệt yêu tộc, có chút xung đột với sát khí lệ khí của thanh thần binh nhất phẩm này.
Xoạt!
Đao quang màu lam sẫm xuyên qua Đại Nhật chân hỏa hộ thân chém một con mãnh thú kỳ dị thành hai nửa rớt xuống kêu phịch một tiếng. Vương Phật Nhi tỏ vẻ thận trọng, vươn tay thu thanh Bắc Đẩu trở lại bên người. Nhưng Vương Phật Nhi lại không thu thanh Bắc Đẩu vào bên trong hộ thân chân hỏa bởi vì có vô số tia máu mảnh như tơ nhện quấn chặt chung quanh thân của thanh thần binh này giống như vô số con côn trùng màu máu nhỏ li ti đang phát ra từng hồi những tiếng cắn xé chói tai.
" Sinh vật trong màn mây máu này thật ra không mạnh nhưng bản thân nó thì lại quá kỳ quái, ta phải cẩn thận hơn!"
Vương Phật Nhi dùng Đại Na Di niệm pháp điều khiển chứ không cầm đao ở trong tay. Đối với hắn mà nói thì như thế này cũng không khác gì nhau, bởi vậy cứ để thanh Bắc Đẩu bay lơ lửng ở phía trước, phát động chân khí từ từ luyện hóa tơ máu ở trên thân đao.
Hắn bước nhanh về phía trước, chưa được mười bước thì trông thấy con mãnh thú vừa bị hắn chém chết. Hắn chưa bao giờ gặp loại sinh vật cổ quái này. Nó thân thô như thùng nước, ngoằn nghoèo thật dài, trên đầu có hai chiếc sừng ngắn dữ tợn, dưới bụng có hơn trăm chiếc chân béo mập ngắn ngủn, hình dáng quái đản không thể tả nổi.
Vương Phật Nhi không biết con mãnh thú này có chứa kịch độc hay không nên không dám chạm vào, chỉ lấy Đại Na Di niệm pháp cách không điều khiển thanh thần binh Bắc Đẩu chém xuống soàn soạt, phân thây con mãnh thú này thành những mảnh nhỏ.
" Tiếc quá, coi như chẳng có gì dùng được cả!"
Trung thổ Thần Châu có vô số dị thú, rất nhiều dị thú sau khi chết đi thì da lông, xương cốt, thậm chí sừng, mắt, ngũ tạng trên người đều có công hiệu rất lớn, hoặc có thể làm thuốc, hoặc có thể làm những đồ chơi quý giá. Vương Phật Nhi chưa bao giờ gặp loại mãnh thú này, vốn định xem có thể thu được thứ gì hữu dụng hay không nhưng kết quả lại khá là thất vọng.
Hắn đang định bỏ đi thì lại đúng lúc thanh Bắc Đẩu chém trung cặp sừng ngắn dữ tợn trên đầu con mãnh thú. Cặp sừng ngắn va chạm với thanh Bắc Đẩu sắc nhọn phát ra những tiếng choang choang nhưng lại không hề bị phá hủy.
" Nói không chừng thứ này lại hữu dụng, tính chất xem ra thật sự cứng rắn."
Vương Phật Nhi lăng không chụp một trảo, cặp sừng của con mãnh thú bị chết kia lập tức bị bẻ gẫy rời ra. Vương Phật Nhi không dám dùng tay đón bắt mà vận Đại Nhật chân hỏa muốn luyện hóa nó một phen. Thật không ngờ là Đại Nhật chân hỏa vừa tiếp xúc với cặp sừng của con quái vật này thì lập tức trên cặp sừng tưởng như vô cùng cứng rắn này tỏa ra vô số những con trùng cực kỳ nhỏ. Những con trùng này vừa thoát ra, cặp sừng kia liền không chịu nổi chân hỏa luyện hóa và tan thành tro bụi.
Biến hóa này làm cho Vương Phật Nhi vô cùng kinh hãi, lòng bàn tay quy tụ chân khí thành quả cầu bao phủ lấy đám trùng cực nhỏ và vô cùng quái dị này. Hắn liên tục vận chuyển chân hỏa nhưng lại không làm gì được đám trùng đó.
Trong lòng kinh hãi, Vương Phật Nhi quyết định thật nhanh, lập tức tách rời phần chân khí này để đưa đám trùng trở lại trên người con mãnh thú. Quả nhiên, đám trùng vừa gặp thân thể con mãnh thú thì lập tức xâm nhập vào, chưa được một lát đã tụ lại thành hai cái sừng ngắn mọc lên ngay tại phần đuôi của con thú, hình dạng giống hệt như lúc ban đầu.
Trong lòng liên tục kêu kỳ quái, Vương Phật Nhi thật cẩn thận tránh xa khỏi xác chết của con mãnh thú này. Khi hắn đi tiếp về phía trước, tình thế càng trở nên hung hiểm hơn. Từ lúc bước vào bên trong ngọn núi, Vương Phật Nhi đã hiểu rằng mình đã tiến nhập vào một thế giới khác.
Ở trung thổ Thần Châu, các bô lão kể lại, sách vở có ghi chép là ngoài Nhân Gian Giới còn có sáu cảnh giới kỳ dị khác đã từng có người đến được, kết hợp lại gọi là tiên thiên lục đạo. Ác Quỷ Đạo chính là một đạo trong đó.
Nhưng điều kỳ dị là ở chỗ huyết quang ngút trời này lại khác hẳn năm đạo còn lại trong tiên thiên lục đạo nên Vương Phật Nhi cũng khó mà xác định được mình đã tới nơi nào. Ngọn núi này nhìn từ bên ngoài thì cũng không rộng quá mấy trăm trượng nhưng Vương Phật Nhi đã đi hơn nửa canh giờ, tính cũng được hơn trăm dặm rồi mà trước mắt vẫn là mầu huyết quang loá mắt, không biết phải đi về hướng nào.
Dọc đường đi, Thần binh Bắc Đẩu đã chém giết không biết bao nhiêu dị thú hung dữ, hồn phách tinh khí hấp thu được tích lũy ở trên thân đao đã phát ra ánh sáng trắng nhợt. Vương Phật Nhi không dám mạo hiểm thu cái lực lượng tà môn này vào trong cơ thể, bởi vậy ngọn lửa mầu trắng nhợt ngày càng cháy đậm ở trên thân thanh Bắc Đẩu mầu lam sẫm.
" Tộc Huyền Thuỷ là một yêu tộc thời thượng cổ chi nhất, được ghi chép rất ít trong sách vở, không ngờ thì ra dòng họ này lại tà môn như thế. Bọn họ đã xây dựng thành Hắc Yêu ở địa phương nào?"
Đột nhiên, có một tiếng hú dài du dương nghe kinh khủng khó tả. Vương Phật Nhi nghe xong thì chấn động tinh thần, Đại Nhật chân hỏa phía dưới chân bắn nhanh ra tám hướng hóa thành một đóa Hỏa liên hoa.
Từ khi tu vi niệm lực tăng lên, Vương Phật Nhi đã có thể vận dụng tất cả một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự. Pho Ngũ Liên niệm