" Nếu ta sinh ra trong thời thái bình thì với nghề họa của mình, nhất định ta sẽ danh nổi như cồn, tiền vào đầy túi. Tội gì phải đánh sống đánh chết, tranh đoạt địa bàn với người khác? Đó đều là những việc khổ cực của các tổ chức bạo lực chứ ta thì nói sao cũng là người tao nhã!"
Cái mà Vương Phật Nhi không muốn làm nhất chính là đánh nhau, không muốn thấy nhất chính là người chết. Chuyện tranh hùng đấu trí giữa các cá nhân và lấy tính mạng của hơn mười vạn tướng sĩ vô tội ra làm trò chơi là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cơ Huyễn thấy Vương Phật Nhi không nói câu nào thì cho rằng mình đoán chính xác, bèn mỉm cười nói:" Thập Phương tiểu đệ! Tuy Vương Phật Nhi trụ trì thu nạp dân cư các phương sáng lập ra Đại Lôi Âm tự nhưng vẫn còn cách việc cắt đất xưng bá một khoảng rất xa. Đại quân Tây Địch đang kéo đến, ta muốn tập trung binh lực nên định từ bỏ hai châu Thương Nam, Lĩnh Nam. Nhưng địa bàn và dân cư của hai châu này rơi vào tay ai thì còn cần phải thương lượng."
" Cái gì!"
Trong lòng Vương Phật Nhi tức thì nổi sóng. Trong giờ phút này mà Cơ Huyễn có thể quyết đoán làm cái chuyện tráng sĩ chặt tay thì đúng là dũng khí hùng tráng, thật sự có tư cách của kẻ kiêu hùng. Từ bỏ hai châu Thương Nam, Lĩnh Nam mới thu phục, hắn có thể rút hết tinh binh ở hai châu này về, cắt bỏ một gánh nặng thật lớn. Với nhiều năm cai trị ở Hoàng Châu, Tố Châu, Cốc Châu, sau khi tập trung binh lực thì hắn có nhiều khả năng sẽ ngăn cản được đại quân Tây Địch. Truyện "Đại Viên Vương "
" Nếu ta thu nhận địa bàn của hai châu này thì gánh nặng sẽ dồn lên vai ta, Cơ Huyễn ngươi đã có quân đội trong tay, muốn thu lại lãnh thổ thì chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian. Quả nhiên là giỏi tính toán, đáng tiếc là miếng mồi này quá lớn, lớn đến mức ta không thể nào cự tuyệt!"
Vương Phật Nhi thầm la lên trong lòng rồi lập tức cười hỏi:" Địa bàn hai châu, hơn trăm vạn dân cư. Cơ huynh quả thực bỏ được ư?"
Cơ Huyễn cười đáp:" Dân chúng nơi đó dưới sự cai trị của ta thì khó thoát khỏi nguy cơ chiến tranh nhưng dưới sự cai trị của Đại Lôi Âm thì e ngược lại có thể sống sót được. Cơ mỗ không dám nói mình nghĩ cho chúng sinh, nhưng cũng không phải là người muốn thấy cảnh máu chảy thành sông."
" Nếu ta nhận hai châu này thì không biết Cơ huynh có gì chỉ giáo?"
Cơ Huyễn mỉm cười đáp:" Nếu ta nói muốn cho Đại Lôi Âm tự và quân Tây kỳ của ta không đánh nhau mà lại ngăn cản các cánh quân của Tây Địch yêu tộc đi qua hai châu này thì không khỏi là nói hươu nói vượn. Ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng dân chúng ở đây sẽ được đối xử tử tế!"
" Hai châu Thương Nam, Lĩnh Nam có hai tòa thành lớn là Tây Kỳ và Vân Qua, tổng số có một trăm tám mươi, một trăm chín mươi vạn cư dân, một khi nhận lấy món lễ vật lớn thế này, dù không dùng làm cái gì thì cũng sẽ bị các đại yêu tộc Tây Địch oán ghét!" Vương Phật Nhi trong lòng thầm mắng Cơ Huyễn cáo già, thuận tay vung cây Băng tinh đại bổng, làm như không có việc gì và bảo:" Hiện giờ ta lại nghĩ là đánh chết Cơ huynh ở đây tuy có chút phiền toái nhiều nhưng mà thu nhận món lễ vật này của ngài còn nhiều phiền toái hơn!"
Cơ Hồng Hoang, Cơ Cung Đam lập tức lộ vẻ khẩn trương. Bọn chúng đã từng thấy năng lực của Vương Phật Nhi, nếu không có Thiên Xà Thôn Nguyệt đại trận thì cho dù ba chủ tớ bọn họ liên thủ cũng chưa chắc đã chống đỡ được tám chiêu mười chiêu. Cơ Huyễn ngược lại khẽ xua tay, ý bảo hai vị đại tướng không cần kinh hoảng rồi nói với Vương Phật Nhi:" Không biết Thập Phương tiểu đệ còn có yêu cầu gì thêm, hay còn muốn cả ba châu còn lại của ta nữa?" Truyện "Đại Viên Vương "
Câu này vừa nói xong thì không khí liền khẩn trương hẳn lên. Cơ Hồng Hoang và Cơ Cung Đam đều lộ vẻ tức giận. Vương Phật Nhi cười ha hả đáp:" Ta còn chưa có lòng tham như vậy. Ta chỉ muốn làm mấy việc đối với Hy Hòa tộc nên muốn Cơ huynh phối hợp một chút. Ta sẽ tạm thời thay Cơ huynh bảo vệ hai châu Thương Nam và Lĩnh Nam. Nếu có một ngày đại quân Tây Địch chúng ta chiến bại thì tất nhiên là không cần phải nói. Còn nếu Đại Càn vương triều thua trận chiến này, để xem huynh và ta ai còn sống thì sẽ nhắc lại việc này!"
Cơ Huyễn lập tức chấp nhận, cũng không hỏi là muốn hắn phối hợp cái gì, chỉ chắp tay rồi lập tức điều khiển chiến xa tê ngưu xương đồng chạy về hướng doanh trại của mình, đi được khá xa mới nói với lại một câu:" Đáng tiếc là còn chưa được gặp Vương Phật Nhi trụ trì, phiền Thập Phương tiểu đệ chuyển lời dùm là Cơ Huyễn ta không có cơ hội bái kiến, vô cùng nuối tiếc, lần sau nhất định mang lễ hậu đến!"
Vương Phật Nhi siết chặt cây Băng Tinh đại bổng trong tay, chỉ muốn g!ết chết tên khốn này.
Khi gần một nửa số Phi Vân kỵ bị thương tổn quay lại bên hồ Thương Nhĩ thì đại quân của Cơ Huyễn đã biến mất tăm tích mà đàn Phi Vân Đà không chịu nổi nhiều ngày quấy nhiều nên cũng tan tác chỉ còn lại có khoảng hai ngàn con.
Vương Phật Nhi cũng không muốn làm kinh động, liền vận thần thông sử dụng Thái cổ ma viên biến đánh xuống nước hồ Thương Nhĩ làm nổi lên một cái đập lớn cao trăm trượng.
Với năng lực Hoang thần vị, hắn vận dụng Thập Phương Đống Ma Đạo hóa nước thành băng thì quả thực quá là dễ dàng. Chưa đến nửa canh giờ, hắn đã làm thành một cái vòng vây thật lớn nhốt hết cả đàn Phi Vân đà một số loại dị thú sống ở ven hồ nước vào bên trong.
Mới đầu thì đàn Phi Vân đà còn không biết này con khỉ lớn hung dữ này đang làm cái gì, nhưng khi cái đập bằng băng dài trăm trượng sắp quây kín thì đám dị thú mới nhận thấy nguy cơ ở trước mắt, hoảng loạn muốn phá vây thoát ra ngoài. Phi Vân kỵ đã sớm được lệnh của Vương Phật Nhi chỉ nên đâu chịu để đám dị thú chạy thoát? Họ lập tức tản ra canh gác ở cửa ngõ.
Phi Vân đà sinh ra mây khói dưới chân, nhưng cũng chỉ có thể đưa thân hình lên khỏi mặt đất vài thước để chạy qua những chố đường hỏng chứ không phải là có thể bay lượn trên không. Núi băng trăm trượng này trơn tuồn tuột, Phi Vân Đà tuy có thể miễn cưỡng đi lên được hơn mười trượng nhưng vẫn chỉ đành nhìn đỉnh băng mà than thở chứ không thể vượt qua.
Vương Phật Nhi vây chặt đàn Phi Vân đà xong liền hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm động rồi xông vào giữa đàn Phi Vân đà, xòe bàn tay to đùng bắt liền mấy con cứ như bắt gà con vịt con vậy và hét ra lệnh cho thủ hạ trói lại.
Ngoài hai ngàn Phi Vân đà thì còn có mấy trăm con dê sừng xoắn, hơn chục con Từ Quang hổ và rất nhiều Hắc tê thú, Tuyết đà, Phong mã thú bị Vương Phật Nhi dùng núi băng vách tuyết vây lại!
Vũ tăng Đại Lôi Âm tự khi theo Yến Xích Mi đã học được một số bản lĩnh thuần hóa thú, bây giờ chính là lúc cần dùng tới. Họ liền đơn giản thần phục những con dị thú mà Vương Phật Nhi bắt được và thu nạp thành đàn.
Tất cả mất khoảng năm ngày thì Vương Phật Nhi mới thống lĩnh Phi Vân kỵ thắng lợi trở về. Tổng cộng bắt được hơn ba ngàn bẩy trăm con kỵ thú khiến cho đội kỵ binh của Đại Lôi Âm tự không còn mắc mớ gì về vấn đề tọa kỵ nữa.
Khi đi ngang qua thành Nam hoang mới, Vương Phật Nhi giao lại cho Phượng Sồ tất cả số nô thú để làm thú cày ruộng thay cho sức người. Hắn cũng để Phi Vân kỵ và tất cả số Phi Vân đà ở lại thành Nam hoang cũ. Đại quân của Cơ Huyễn xuất hiện làm cho hắn bị chấn động, không còn coi Vô Tận Lâm Hải là hậu phương an toàn nữa. Hơn nữa, phần lớn lưu dân đều sống ở phía sau chùa, sinh hoạt ở bên bìa Vô Tận Lâm Hải, nếu họ ngẫu nhiên gặp dị thú hung mãnh ở trong rừng thì Phi Vân kỵ có cơ động tốc độ cực nhanh sẽ kịp thời bảo hộ lưu dân.
Số dị thú còn lại thì Vương Phật Nhi phân ra và bổ sung vào Long Thứu doanh của Lý Huyền Cảm và Thỉ Phong Doanh của huynh đệ họ Khương. Khi hắn về đến Nam Thiên Môn quan thì Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng đã rút hết sạch, chỉ còn những cái doanh trại trống không đứng lặng trong gió.
Hoàng hôn hiu quạnh. Chim bay về tổ. Vương Phật Nhi đột nhiên cảm thấy Tây Địch yêu tộc, Đại Càn vương triều đều là ăn no rửng mỡ, ngay cả việc để cho thần dân không phải lo cơm ăn áo mặc cũng chưa làm được mà còn phát động chiến tranh, cướp đoạt lãnh thổ cái gì nữa chứ?
" Truyền quân lệnh của ta, Long Thứu doanh, Thỉ Phong Doanh sẽ khởi hành ngay hôm nay. Hai Doanh xuất chinh, phân biệt tấn công hai châu Thương