Xích Diễm Hổ so với Phi Vân Đà kém xa lắc xa lơ, không chỉ không bằng tốc độ, sau khi trưởng thành trên phương diện lực lượng cũng thua kém, Phi Vân Đà tương đương với cửu phẩm võ giả. Truyện "Đại Viên Vương "
Tư Không Địch cùng Lý Dục, Mã Bàng Quang vẫn khổ đấu triền miên, mới làm cho đầu Xích Diễm Hổ này suy yếu tới nửa chết nửa sống, mãnh mẽ bắt được.
Kế tiếp ba người lại vì đầu kỵ thú này dành cho ai, mà tranh luận nổi lên. Ba người ai cũng đều muốn kỵ thú tốt, đối với đầu Xích Diễm Hổ này muốn nhường cho người khác, nhưng không ai chịu nhận lấy, để tránh bỏ lỡ cơ hội sau này bắt được kỵ thú tốt, tổn thất quyền hạn đòi hỏi a.
Vương Phật Nhi nhìn thấy vậy cười ha ha, thuận miệng kiến nghị nói:
- Đầu Xích Diễm Hổ này đã thụ thương rất nặng, không bằng giam vào Phong Trấn, tạm thời thu trước là được. Kết quả thuộc về ai, không ngại để sau hẵng nói.
Tư Không Địch hét lớn:
- Bây giờ chúng ta lấy đâu ra Phong Trấn?
Vương Phật Nhi ha hả cười, nói:
- Trên người ta mang theo vài cái, vốn là muốn để bán, đổi chút lộ phí. Nếu như Tư Không huynh muốn, đưa cho ngươi ba cái được không.
Vương Phật Nhi vung tay ném ra ba miếng Phong Trấn, mấy thứ này là hắn luyện tập cơ quan thuật, tự mình chế tạo. Bởi khuyết thiếu tài liệu, vẫn chưa đật chất lượng, nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể dùng. Truyện "Đại Viên Vương "
Tư Không Địch đưa tay tiếp nhận, nhất thời hơi giật mình, cao giọng hỏi:
- Lẽ nào ngươi là cơ quan thuật sĩ?
Vương Phật Nhi gật đầu đáp:
- Ta học nghệ không tinh, lần này đi Vân Châu chính là muốn bái một vị danh sư.
Cái này, Tư Không Địch nhất thời thần sắc thay đổi rất nhiều, đến ngay cả Vu giáo đầu cũng vài phần kính trọng. Trung Thổ Thần Châu số lượng cơ quan thuật sĩ vô cùng ít ỏi, vô luận đến đâu đều là nhân tài được coi trọng.
Nhớ tới lúc trước vô lễ với Vương Phật Nhi. Tư Không Địch hơi chút xấu hổ, muốn trước ngạo mạn sau cung kính, nhưng trong lòng lại phân vân.
Đến khi năm người tiếp tục tiến nhập Không Nguyên sơn, dị thú tương đối hung mãnh cũng dần nhiều lên, Vu giáo đầu có ý định quan sát thân thủ Vương Phật Nhi, nhưng thiếu niên này. Mỗi lần ra tay đều không nghiêm túc rất thoải mái, hiển lộ ra thực lực so với người kém cỏi nhất là Mã Bàng Quang còn yếu hơn một chút, thế nhưng mỗi lần cũng đều đạt được chiến quả.
Hắn trong lòng âm thầm phán đoán, đánh giá sơ lược được võ công Vương Phật Nhi, lại thật không ngờ, vô luận hắn đánh giá cao như thế nào, đối chiếu với thực lực chân chính của vương Phật Nhi, còn kém xa thật xa.
Buổi tối, dưới sự ngăn cản cực lực của giáo đầu, Tư Không Địch rốt cục từ bỏ ý định đi vào ban đêm cực kỳ hành động không khôn ngoan. Năm người nấu cơm ở trong núi rồi nghỉ qua đêm.
Vương Phật Nhi theo chân bọn họ hàn huyên một chút, cảm giác thực sự không tâm đầu hợp ý, trong lòng có chút hối hận, thầm nghĩ: “Những người này không có gì thú vị, hay là sáng mai không từ mà biệt bỏ đi.
Tu vi cấp bậc hắn bây giờ. Không cần ngủ cũng không sao, nhưng mà rèn luyện chân khí, hắn mỗi ngày đều phải làm công khóa (luyện bài), làm bộ như ngủ say. Lại đem Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến cùng Thập Phương Đống Ma Đạo tâm pháp, luân phiên sử dụng, rèn đúc thân thể.
Theo ngũ cảm khuếch tán. Vương Phật Nhi đem Thập Nhị Tứ Tiết Khí Kiếm pháp lĩnh ngộ từ bí quyết nhỏ nhất, vận dụng trong hai môn thần thông, để chân khí mỏng manh tán ra, truyền tống đi ra ngoài thật xa, thẳng đến khi bao trùm phạm vi năm trăm dặm xung quanh, vốn hắn làm như vậy, chỉ để vui đùa, thế nhưng khi cảm ứng được một ít tình huống, nhất thời nhướng mày.
Những...nữ thích khách này. Thế nào còn theo ở phía sau?
Lấy kiếm khí cảm ứng được gì đó, cùng thấy bằng mắt không giống nhau, thế nhưng đối với năng lượng lại càng thêm mẫn cảm, hắn phát hiện nhóm nữ thích khách này cách mình cự ly khoảng năm mươi dặm, mà Hoàng sam nam tử ở trong nhóm Nữ Ưu Doanh này, lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Người này hẳn là đệ tứ phẩm, hoặc tam phẩm tu vi, mà trên người còn giấu một cơ quan pháp bảo không rõ ràng. Nếu như hắn xuất thủ, chém giết ba thiếu niên chưa