Ngửa mặt lên trời ngáp một cái, Vương Phật Nhi đối với kế hoạch tiếp theo của Thanh Hạc, toàn bộ vô cùng hứng thú, rất thẳng thắn nói:
- Ta khởi hành đi Vân Châu, chuyện ở đây Thanh Hạc huynh tự động kết thúc đi!
Thanh Hạc muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng cười nói:
- Nếu Hỏa huynh không muốn nhúng tay vào việc này, cũng giảm bớt cho ta phải giải thích phiền phức. Bất quá Hỏa Thất Muội huynh đi Vân Châu, có thể giúp ta làm một việc được không?
Vương Phật Nhi có chút kì quái, thuận miệng hỏi:
- Không biết Thanh Hạc lão huynh cần ta hỗ trợ việc gì?
Hai mắt Thanh Hạc đột nhiên phóng xuất ra tinh mang cực kì lợi hại, hai ngọn lửa mầu xanh nhạt xuất hiện trong con ngươi.
Vân Châu chính là nơi cư ngụ của hậu duệ Tử Dần Sửu đại sư, dân Mộc tộc chiếm hơn sáu thành. Đại Kiền Vương Triều ta các cơ quan chế phẩm đều được chế tạo tại nơi đây, trong đó bao gồm cả quân dụng vật tư, nếu như Hỏa Thất Muội huynh thuận lợi, xin giúp ta thủ hộ Vân Châu, để trách người ta phá hủy chỗ căn cơ.
Vương Phật Nhi gật đầu đáp ứng, trong lòng lại đột nhiên nghĩ thầm: “Ta sao lại quên mất, Trung Thổ Thần Châu cơ quan kĩ thuật, quá nửa đều do lục đại thế gia Vân Châu nắm giữ. Như là kỵ thú, Phong Trấn, cơ quan chiến lâu, vật tư cơ quan thiết kỵ, cũng đều là vật dụng mà chiến tranh cần tới, nếu có cơ hội đoạt một chút trở về, đối với phát triển Đại Lôi Âm Tự, chỗ tốt không thể lường hết được.”
Có vị Chi Hiếu Long lão quỷ mấy ngàn năm tọa trấn, kỹ thuật cơ quan thuật Đại Lôi Âm Tự dự trữ, hùng thị thiên hạ, các phương thế lực không thể đụng tới, thế nhưng cơ sở tạo nên cơ quan thuật lại là các loại nguyên liệu. Đại Lôi Âm Tự lại rất nghèo, cho dù Chi Hiếu Long học cứu thiên nhân, cũng khó vì không bột khó gột nên hồ đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo.
Ban đầu chỉ là muốn chọn tuyến đường đi qua Vân Châu, rồi vòng về Đại Lôi Âm Tự, lúc này Vương Phật Nhi đã có ý nghĩ khác. Hắn đang muốn phất tay cùng Thanh Hạc nói lời từ biệt, đột nhiên trong rừng rậm gầm lên tiếng giận dữ. Quang diễm trắng xanh, thiên niên oán khí, thẳng lên tận trời, Vương Phật Nhi lúc này sửng sốt.
Hiện tượng này, hắn mới chỉ nhìn qua một lần, chính là trong cổ mộ Vô Danh, lần gặp Hắc Giáp Huyền Kỵ. Thi yêu cấp tà quỷ, loại thi khí trên người cùng khi còn sống tu luyện công pháp có quan hệ rất lớn, cũng không phải đều là ngọn lửa xanh biếc.
Chẳng lẽ Không Nguyên sơn cũng có Hắc Giáp Huyền Kỵ?
Vương Phật Nhi đang suy nghĩ, có nên đi xem xét việc này hay không. Thanh Hạc trên mặt đã biến sắc, quát to đối với các thủ hạ Nữ Ưu Doanh:
- Các ngươi ở tại chỗ này, không nên hành động thiếu suy nghĩ, Hỏa Thất Muội huynh có thể hay không giúp tiểu đệ một phen?
Vương Phật Nhi đáp ứng một tiếng, chỉ thấy Thanh Hạc tự nhiên nhảy lên. Toàn thân hoàng y trong nháy mắt mở rộng ra gấp năm lần, biến thành giống như cánh diều, mượn gió mà bay lượn, đã đi khoảng cách khá xa.
Biện pháp này cũng có chút hứng thú, hình như là một sản phẩm từ cơ quan thuật!
Vương Phật Nhi vận kình vào chân. Đến khi mặt đất chịu lực bộc phát, lúc đất đen bắn lên cao thật nhiều, hắn đã biến mất trong rừng rậm.
Giờ phút này Mặc Vưu Nhi, Bạch Tiên Nhi các nàng Nữ Ưu doanh, nhìn thấy Vương Phật Nhi chạy như điên khí thế bá đạo, mỗi bước cách nhau mười trượng, thời nhanh nhẹn vọt lên đám đất, che kín không thấy ánh sáng, hình thành một đạo cuồng long bằng đất đen giống như bụi khói, thật lâu không có tiêu tan.
Trong lòng hoảng sợ, lúc này các nàng mới tin tưởng Thanh Hạc nói không có sai, tiểu tử Hỏa Thất Muội này, quả nhiên công lực cao thâm đến kinh người.
“Là một đầu thi yêu tu vi đệ tứ phẩm, Thanh Hạc cũng có thể tự mình ứng phó được, ta còn cần phải trợ giúp sao?”
Vương Phật Nhi chạy tới hiện trường, thấy trận đấu là một đầu thân mặc giáp trụ rách nát, kỵ sĩ không đầu, đang cùng một đám dị thú cổ quái tranh đấu.
Thanh Hạc đứng trên một cây đại thụ, thần sắc cũng không thoải mái như Vương Phật Nhi, hắn không có quay đầu lại liền nói:
- Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp của Hỏa Thất Muội huynh có sở trường về công kích xa, huynh có thể giúp ta kiềm chế yêu vật này?
Vương Phật Nhi kinh ngạc nói:
- Thanh Hạc lão huynh ngươi ít nhất có tu vi ngoài tam phẩm, đối phó với đầu thi yêu này dễ dàng, hà tất cần ta mất công xuất thủ?
Thanh hạc cười khổ nói:
- Việc này nói thật phức tạp, giải thích cần nhiều thời gian, chỉ cần Hỏa Thất Muội huynh ra tay là biết. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi lấy niệm lực quét toàn thân Thi Yêu, không phát hiện nửa điểm dị thường, mà dị thụ tranh đấu với đầu Thi Yêu, lại làm cho hắn lưu tâm. Đám dị thú này giống chim mà không phải chim, giống thú mà không phải thú, bốn trảo như cương câu, bốn cánh trên lưng thật rộng, toàn thân đen như mực, thập phần hung lệ.
“Có cánh mà lại không bay, cũng không biết tốc độ thế nào, có đáng giá để thu phục hay không?”
Vương Phật Nhi trong nháy mắt khẽ thúc, đại tuyết, đông chí hai đạo kiếm khí đã hình thành bên bên người, không đợi Thi Yêu kịp phản ứng, đã xuyên qua mà tới, ngực, bụng mở ra hai cái lỗ lớn.
Đây chẳng phải là dễ dàng đắc thủ!
Vương Phật Nhi đang muốn hỏi Thanh Hạc, lại đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút áp lực, Thi Yêu bị trọng thương như vậy, lại không gục xuống, hung hãn hét lên một tiếng, dị thú bao vây hắn tấn công cùng ngửa mặt lên trời phẫn nộ tê hống, hai đôi cánh đen kịt trên lưng mở ra, mạnh mẽ hướng lên thiên không.
Đàn dị thú này đông đến ba - bốn mươi đầu, lúc này bay lên trời, giống như một đám mây đen, che đi một mảng bầu trời, làm ánh trăng bị chặn không chiếu được xuống dưới.
Thanh Hạc lúc này mới nhỏ giọng căn dặn:
- Những dị thú này là phân thân của Thi Yêu, ta cũng không biết thứ này sao cổ quái như vậy, ở Không Nguyên Sơn ta đã từng đụng với nó một lần. Tuy rằng chém được ba phân thân, thế nhưng cũng tổn thất mười lăm thân vệ Nữ Ưu doanh. Hiện tại nhớ lại còn có chút sợ hãi.
Vương Phật Nhi thầm nghĩ: “Thi Yêu này mặc dù có một ít phân thân, thì có gì đáng sợ? Nhưng thật ra những quái vật này cư nhiên lại có thể giả vờ tranh đấu, để lừa người đến dụ bắt, trí tuệ có chút bất phàm."
Những dị thú này bay lên giữa không trung, nhìn thấy Vương Phật Nhi cùng Thanh Hạc, xầm xì kêu loạn, ầm ĩ khó nghe. Thi Yêu kia trên bầu trời được dị thú chỉ bảo, thân pháp gia tốc giống như thiểm điện, lại nhanh chóng khác thường
Ba! Ba! Ba! Ba!
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp có thể trong hư không hình thành kiếm khí, Vương Phật Nhi liên tục mai phục bốn đạo sát chiêu, còn chưa đợi Thi Yêu kia vọt tới tiếp cận, đã liên tục phát động tứ trọng kiếm khí trong không khí, đem Thi Yêu chém giết tại chỗ.
Thanh Hạc đối với thần kỹ Vương Phật Nhi, có chút động dung, hắn tuy rằng nghe nói Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp thần diệu vô cùng, thế nhưng khi tận mắt nhìn, chỉ cảm thấy còn hơn xa tưởng tưởng của mình lúc trước. Đánh giá đối với Vương Phật Nhi, âm thầm tăng thêm một cấp.
Nếu có cơ hội, nhất định phải mời chào thiếu niên này đến gia môn làm tướng quân môn hạ, thủ hạ Dược Sư có võ công cao cường thực sự không nhiều lắm.
Vương Phật Nhi không biết Thanh Hạc đang suy nghĩ cái gì, sau khi một lần hành động chém giết đầu Thi Yêu kia, hắn lập tức cảm ứng được có chút biến hóa kì diệu. Một tia tinh phách trên người Thi Yêu kia trào ra, lao thẳng tới dị thú đang bay lượn trên bầu trời.
Một đầu dị thú tiếp nhận được tinh hồn, lập tức thân thể thu nhỏ lại. Hóa thành một đầu thân giống như người mà không phải người, vật quái dị dưới xương sườn mọc ra hai cánh.
Nguyên lại không phải là Thi Yêu. Mà là U Linh Quỷ Tướng! Không đúng, quái vật kia có lực lượng đệ tứ phẩm, là hắn gặp được U Minh Huyễn Yêu cực kỳ hiếm thấy!
Vương Phật Nhi thế mới biết, vì sao Thanh Hạc cũng có chút sợ hãi. Trên chiến trường tướng sĩ chết đi hóa thành thi binh thì tương đối thông thường, thế nhưng hóa thành u linh binh lại ít đến thương cảm. Mà u linh binh tấn cấp u linh quỷ tướng, so với Thi Yêu đẳng cấp cao hơn lại càng hiếm hơn.
Về phần U Minh Huyễn Yêu có lực lượng ngoài ngũ phẩm, cho dù tại ác quỷ, Vương Phật Nhi cũng chưa từng thấy qua.
Bởi vì U Linh hệ quỷ quái, không sợ bất luận cái gì thực thể binh khí công kích, lực sát thương của một đầu U Minh Huyễn Yêu, so