Lúc tan học trời đã sắp tối rồi, ánh chiều tà nơi chân trời rọi xuống, kết hợp với từng đợt khói bốc lên nơi góc trời làm cho không khí trở nên có chút ấm áp.Tết vừa qua, mùa xuân cũng đến.Trong bốn mùa Lữ Thụ thích mùa thu nhất, bởi vì thời gian đó nhiệt độ ôn hòa kết hợp với khí trời khô mát làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.Lúc còn bé thân thể ốm yếu, điều làm Lữ Thụ sợ nhất chính là mùa đông.
Áo ấm của cô nhi viện tuy không tệ nhưng chăn mền lại hơi mỏng, căn bản không làm tốt công việc giữ ấm của mình.Thời điểm sáng sớm khi vừa ngủ dậy, chóp mũi lạnh băng, chân cũng không còn cảm giác, cho nên lúc lúc ấy hắn rất dễ sinh bệnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại ghét mùa đông như thế.
Mấy chuyện như lẫm đông ngắm tuyết, phải là con cái trong gia đình khá giả mới có tâm trạng thưởng thức.Khi đó Lữ Thụ sẽ len lén dẫn Lữ Tiểu Ngư ra ngoài mua khoai lang nướng ven đường ăn, tiền trên người hai đứa không nhiều, chỉ có 2 tệ hoặc là 5 tệ mà thôi, phần lớn đều là do mấy người hảo tâm đến cô nhi viện cho bọn hắn.Cũng may một củ khoai lang nướng không đắt, 2 tệ đã đủ cho hắn và Cá Nhỏ ăn rồi, Lữ Thụ ăn ít một chút, nhường cho Tiểu Ngư ăn nhiều hơn....Trên đường về nhà Lữ Thụ gặp ông lão bán khoai lang nướng, trong khay nướng than vang lên tiếng lách cách ấm áp, kết hợp mùi thơm tỏa ra từ mấy củ vừa chín tới.Lữ Thụ lên tiếng chào hỏi ông lão, sau đó chọn lựa mấy củ khoai lang thật ngon cho Cá nhỏ.
Cô bé rất thích ăn khoai nướng, nhất là loại vàng óng ánh có một ít nước đường.Ông lão bán khoai nói:- 2 củ sáu tệ, giảm giá cho cậu còn 5 tệ đó.Lữ Thụ vui vẻ ước lượng hai củ khoai lang, sau đó thầm nghĩ tối về sẽ trêu chọc cô gái nhỏ trong nhà một phen mới được.Về đến nhà Lữ Thụ trông thấy người tuyết ngoài sân sắp không còn hình dạng gì, ngược lại đám cà chua mình trồng đã chuyển từ xanh sang đỏ, đây là một tin tức tốt.Hắn cầm chìa khoá mở cửa:- Lữ Tiểu Ngư! Có ngửi thấy được mùi thơm hay không?Không ai trả lời làm Lữ Thụ có chút tò mò, bình thường tiểu cô nương này ngửi thấy mùi thơm đều sẽ lao nhanh đến mới đúng.Hắn đi vào bên trong:- Lữ Tiểu Ngư.Mở cửa phòng Lữ Tiểu Ngư ra, hắn phát hiện Lữ Tiểu Ngư đang co ro trong chăn, sắc mặt vô cùng tái nhợt.Lữ Thụ gấp gáp lo lắng sờ lên trán Lữ Tiểu Ngư, nóng quá! Cá Nhỏ phát sốt rồi!Lúc này Lữ Tiểu Ngư mới từ từ tỉnh lại:- Khoai lang nướng đường à.
.
.
nếu nướng không chín, ăn sẽ không ngon đâu...Lữ Thụ lập tức có chút tức giận:- Lúc nào rồi mà còn nhớ đến khoai lang nướng, em làm sao lại phát sốt thế này hả?- Em đi giặt đồ cho anh, nước có chút lạnh...Lúc đổ bệnh, tiểu cô nương không còn vẻ hoạt bát như trước kia nữa, thay vào đó là vẻ yếu ớt của trẻ con.- Trời lạnh như vậy, em giặt đồ của anh làm gì?Lữ Thụ oán trách nói, hắn lấy một cái nhiệt kế từ trong cái tủ đầu giường ra:- Kẹp ở nách đi.Lữ Tiểu Ngư ngoan ngoãn nghe lời, sau năm phút Lữ Thụ lấy nhiệt kế ra, nhíu mày, 39 độ!Hắn vừa mới tính đi mua thuốc, bỗng nhiên ý thức mình không cần phải dùng thủ đoạn bình thường nữa.Lúc trước Lữ Thụ đã cân nhắc qua vấn đề này rồi, nếu có thể giúp Lữ Tiểu Ngư tu luyện, vậy hắn có làm hay không.Đáp án chỉ có một, nhất định làm.Nếu như Lữ Thụ tu luyện thì hắn sẽ sống thật lâu, nhưng Lữ Tiểu Ngư chỉ có thể sống đến mấy chục năm mà thôi, đấy là tình cảnh Lữ Thụ không muốn thấy nhất, trong tiểu thuyết đều viết cảnh đấy thành bi kịch.Hắn luôn có cảm giác, nếu Lữ Tiểu Ngư có thể tu luyện để hai người bầu bạn bên nhau thật lâu sẽ là chuyện vô cùng vui vẻ.Mặc dù hiện tại chưa làm được, nhưng tương lai chắc chắn có thể mà.Dù là phương thức tu hành giống như vị đạo sĩ trong clip hay kiểu khác, hắn đều nhất định sẽ tìm ra, chẳng phải