Tiểu mỹ nhân lanh lợi hoạt bát của hắn đã 3 ngày không chịu ăn chút gì cả.
Một mình nằm co rúm trên giường đuôi cũng tự khắt cuộn lại
" Nương tử!! "
" Ta...không sao..đâu! Ngươi ra ngoài đi "
Giọng nói nghẹn ngào lại yếu ớt làm Đại Xà càng thêm sầu
" Tiểu mỹ nhân vi phu bây giờ có thể làm gì cho em đây "
Hắn ngồi cạnh giường cậu rồi vuốt v e đuôi nhỏ
" Tại...sao ngươi lại tốt với ta như thế.
Ta là một tên cô nhi không cha không mẹ thấp hèn dơ bẩn.
Ta không có gì để đáp trả cho ngươi cả, yêu ta chỉ thêm thiệt thòi cho ngươi mà thôi "
Đại Xà bây giờ muốn xé sát người đã làm cho bảo bối vừa ngoan vừa hiểu chuyện thế này phải đau lòng
Hắn tự hỏi cậu đã chịu tổn thương đến mức độ nào mới có thể thốt ra lời đau xót tâm cang đến thế
" Nương tử, để em chịu uất ức rồi "
Hắn ngồi bên nhẹ nhàng từng nhịp vuốt nhẹ máy tóc của cậu từ phía sau.
Hắn cứ nghĩ cậu bị tộc nhân ức hiếp nên mới đau lòng đến mức này
...----------------...
Cứ như thế 5 ngày cũng đã trôi qua, tiểu mỹ nhân đau lòng bỏ cả ăn uống.
Đại Xà tâm tính cũng trở nên nóng nảy, cáu gắt vô cùng.
Cậu ngủ đến giữa đêm liền sẽ giật mình tỉnh giấc rồi tuổi thân uất ức khóc một mình làm hắn càng lo thêm, mắt cậu sưng húp cả lên, cơ thể cũng gầy đi hẳng, chẳng chịu đi đâu chỉ ngồi trên giường mà u uất
" Nương tử! Ngày mai cùng ta xuống thành đi "
Cậu và hắn cùng ngâm nước trong cái hồ nhỏ, hắn lấy thảo dược xoa lên mí mắt cậu để tiểu mỹ nhân dễ chịu hơn
"...."
Tiểu Nhân Ngư cũng ít nói hẳng đi
" Vậy em muốn đi đâu ta đưa em đi! "
Cậu buộc miệng nói hai chữ
" Về nhà "
Hắn thật sự không hiểu được rằng nơi đó làm vứt bỏ cậu thì cậu lại muốn vè đó làm gì.
Nhưng để dỗ em vui nên cũng liền đồng ý
" Được! Ta sẽ đưa nương tử đi, ta hứa với em "
Hắn nâng bàn tay nhỏ của