Tôi cười nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý, dù gì chúng ta cũng phải sống bên nhau cả đời mà.”
Gân xanh trên trán Giang Tư Nghiễn giật giật, anh nhắm mắt quyết định làm lơ tôi.
7
Nhà máy cách nội thành vài cây số, đưa mắt nhìn ra xa, nơi đây toàn là những căn nhà làm bằng đá cũ rích.
Sau khi xuống xe, Nghiêm Minh Nghĩa chỉ vào một nơi cách đó không xa rồi nói: “Có thể tối nay chúng ta sẽ phải nghỉ lại đây, đợi thu dọn xong đồ đạc tôi sẽ dẫn hai người đi loanh quanh vài vòng.”
Những căn nhà cũ lâu đời không được sửa chữa, có nhiều nơi đã bị khóa lại.
Chỉ có một gian được quét tước sạch sẽ trước, cho tôi và Giang Tư Nghiễn ở.
Hôm nay Nghiêm Minh Nghĩa rất vui, anh ta đã mời Giang Tư Nghiễn rất nhiều r.ư.ợu, cơm nước xong xuôi Giang Tư Nghiễn cũng hơi chếnh choáng, anh cứ nắm tay tôi mãi không chịu buông.
Sắp đi đến cửa ký túc xá, tự dưng tôi được anh bế bổng lên, tôi hét toáng: “Giang Tư Nghiễn, anh làm gì vậy?”
“Có côn trùng, anh bế em qua đó.”
Côn trùng ở đâu, tôi không nhìn thấy.
Anh loạng choạng bế tôi vào trong phòng, đặt tôi lên giường rồi cúi đầu hôn tôi.
Tôi vùng ra: “Anh tránh ra…”
Ai dè Giang Tư Nghiễn cành hôn sâu hơn: “Họa Khuynh, anh yêu em.”
Tôi đứng hình hai giây, ôm mặt anh rồi nói: “Anh say thật rồi?”
“Không.” Anh chăm chú nhìn tôi: “Anh đang rất tỉnh táo.”
Tôi hoảng hốt, đẩy anh ra thở hổn hển rồi nói: “Anh đánh răng rửa mặt đi.”
Giang Tư Nghiễn bật cười, sau đó nghe lời ra ngoài rửa mặt.
Tôi tìm bàn chải rồi chạy đến một nơi khác, lúc về phòng đã thấy Giang Tư Nghiễn đang ngồi chễm chệ trên giường: “Họa Khuynh, đến giờ đi ngủ rồi.” Tôi nhìn chiếc giường nhỏ rồi nói: “Anh ngủ bên ngoài hay ngủ trong?”
“Ngoài đi, em ngủ hỗn lắm.”
Tôi cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn, đợi đến khi tôi nằm ngay ngắn trên giường Giang Tư Nghiễn mới vén chăn leo lên.
Chiếc giường vốn khá rộng rãi so với tôi nhưng sau khi có anh, nó lại trở nên chật chội hơn nhiều.
Trời về đêm rất lạnh, tự dưng lại có thêm một người bên cạnh, cũng ấm áp hơn.
Chiếc giường còn nhỏ hơn tưởng tượng của tôi, tôi và Giang Tư Nghiễn nằm chen chúc, trở mình thôi cũng rất khó khăn.
Đêm hôm khuya khoắt, bốn bề lặng như tờ, chỉ thấy trăng sáng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ.
Hơi thở nóng bỏng của Giang Tư Nghiễn phả bên tai tôi, hơi ngứa.
Khoảng nửa tiếng sau, người tôi cứng đờ thế là tôi đã cố trở mình.
Lúc ngẩng đầu lên, đôi môi tôi chạm vào một thứ mềm mại, lành lạnh, hô hấp hòa lẫn vào nhau, có một dòng đ.iện chạy dọc toàn thân, dấy lên sự rung động tôi giấu tận sâu đáy lòng.
Người tôi cứng đờ.
Giang Tư Nghiễn nằm im không nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên chống cằm lên trán tôi rồi khàn giọng nói: “Họa Khuynh, sao vậy em?”
Tôi nằm im: “Anh… xoa bóp hông cho tôi được không…”
Nằm im trong một khoảng thời gian dài khiến eo tôi nhức mỏi, sau lưng là tường tay tôi cũng không có đủ không gian để xoa bóp.
Vừa mới dứt lời, Giang Tư Nghiễn đã đặt tay lên hông tôi, tôi cảm nhận được nhiệt độ của anh qua lớp áo.
Anh rất nhẹ nhàng, để tôi tựa sát vào người anh, xóa bỏ đi khoảng cách cuối cùng giữa tôi và anh.
Tai tôi nóng bừng.
Đôi môi hơi khô, tôi liếm môi rồi khàn giọng nói: “Không phải… lên… trên chút nữa…”
“Được… chỗ này sao?” Giang Tư Nghiễn nhỏ giọng, giống như bình r.ư.ợu mạnh ủ lâu ngày trong đêm đen vậy.
“...” Tôi run lên, gật đầu nói: “Vâng… là chỗ đó, anh nhẹ chút…”
Anh khẽ cười: “Được, lần sau anh sẽ chú ý.”
Được anh xoa bóp cho, cơn buồn ngủ của tôi bỗng ập đến.
Giang Tư Nghiễn dịu dàng hôn lên môi tôi: “Ngủ ngon, Họa Khuynh.”
8
Giấc ngủ của tôi rất chập chờn, nhất là lúc lắc lư dữ dội, thế là tôi bị đánh thức.
Rầm một tiếng.
Một mảng trần nhà rơi xuống.
Giang Tư Nghiễn mặc áo khoác cho tôi rồi kéo tôi vào trong góc: “Họa Khuynh, có đ.ộ.ng đất.”
Cơn buồn ngủ của tôi bay sạch.
Thành phố C nằm trên vành đai đ.ộ.ng đất, nhưng tôi thật sự không ngờ, lần này mình lại đen đủi đến mức ấy.
Căn nhà bằng đá lâu ngày không được sửa sang, cơn đ.ộ.ng đất vừa mới bắt đầu cửa đã đổ sập xuống.
Tôi và Giang Tư Nghiễn chỉ có thể nép vào góc tường, đợi đến lúc đ.ộ.ng đất dừng lại.
Căn nhà bằng đá còn yếu ớt hơn tôi tưởng, Giang Tư Nghiễn bảo vệ tôi trong lòng mình, những viên đá cứ nối đuôi nhau rơi xuống.
Tôi nghĩ cách ôm đầu anh, hổn hển do sợ hãi.
“Họa Khuynh, có anh đây rồi, đừng sợ.”
Giang Tư Nghiên luôn cho tôi một cảm giác rất đáng tin, như thể dù trời có sập xuống cũng là chuyện nhỏ vậy.
Khi trận đ.ộ.ng đất đầu tiên dừng lại, căn nhà bằng đá ban đầu đã hoàn toàn thay đổi.
Trên đầu chúng tôi có một cái lỗ nhỏ, ánh trăng chiếu vào qua miệng hố.
Giang Tư Nghiễn nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nào, giẫm lên người anh rồi bò ra ngoài.”
Chúng tôi biết d.ư ch.ấn có thể ập tới bất cứ lúc nào, cái miệng hố nhỏ này cũng có thể bị bịt kín bất cứ lúc nào.
Lòng tôi ngổn ngang trăm bề.
Giang Tư Nghiễn nhìn tôi: “Không còn thời gian nữa đâu, một người sống sót là tốt rồi.”
Sống mũi tôi cay cay, giẫm lên cánh tay của Giang Tư Nghiễn, tay không bám lấy những hòn đá.
Bên dưới, Giang Tư Nghiễn đang dùng vai của mình để nâng tôi lên, giây phút chạm tay vào được miệng hố, tôi dùng hết sức bình sinh để bò ra ngoài.
Đứng trên đống đá ngổn ngang, không khí trong lành thổi tới, tôi quay đầu lại rồi đưa tay về phía Giang Tư Nghiễn, sau đó hét lên: “Giang Tư Nghiễn, cầm lấy.”
Giang Tư Nghiễn đang định giơ tay ra thì lại xảy ra đ.ộ.ng đất.
Tôi trơ mắt nhìn đất đá rơi xuống, che khuất anh.
Đầu óc trống rỗng, sau lưng có không ít người đang kéo tôi xuống: “Vẫn còn đ.ộ.ng đất nên chưa thể c.ứu viện được, cô mau xuống đây?”
“Vậy bao giờ mới bắt đầu c.ứu viện? Vẫn còn người ở dưới đó…”
“Không biết, đội c.ứu viện vẫn chưa đến, cô đừng nóng vội.”
“Không sao.” Tôi đẩy người đó ra: “Tôi tự c.ứu.”
“Cô gái à, cô đừng sốc nổi, tay cô bị thương rồi…”
“Anh ấy để tôi ra ngoài trước, tôi phải c.ứu anh ấy.” Tôi vùng ra, sau đó dùng hết sức bình sinh nhìn đ.ộ.ng đất đá kia rồi hét lên: “Giang Tư Nghiễn, anh nhất định phải sống, tôi sẽ c.ứu anh.”
Cuối cùng, không biết ai đã t.iêm cho tôi một mũi rồi kéo tôi vào trong góc.
Từng đợt d.ư ch.ấn còn đang nối tiếp nhau, tôi trơ mắt nhìn đống hoang tàn thay đổi liên tục.
Ngồi trong căn lều dựng tạm, sống lưng lạnh toát, bác sĩ đứng bên cạnh đang nói chuyện với Nghiêm Minh Nghĩa: “Hiện giờ cảm xúc của cô ấy không được ổn định, nhất định phải trông chừng, không được rời mắt.”
Nghe nói, đội c.ứu viện bị mắc kẹt trên đường.
Dựa vào đội c.ứu viện tự phát của chúng tôi, vốn không thể c.ứu người.
Người tôi run lên bần bật, cũng không nghe lọt tai bất kỳ lời an ủi nào.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Giang Tư Nghiễn.
Khi ấy tôi mới tập tành kinh doanh, bị anh hành rất nhiều, về nhà tôi đã khóc với mẹ rất lâu, mắng anh là đồ khốn.
Khi ấy lại bị Giang Tư Nghiễn, người tới tìm mẹ tôi nhận tội nghe thấy, anh không những không cười tôi mà trước lúc rời đi anh còn nói: “Họa Khuynh, em đã làm rất tốt, tốt hơn lần đầu của anh rất nhiều.”
Suốt những năm qua, anh đã dạy bảo tôi rất nhiều điều.
Hết lần này đến lần khác, anh đẩy tôi đến vách núi rồi lại kéo tôi khỏi vực thẳm, rèn cho tôi cái tính kiên cường, không chịu khuất phục.
Mẹ tôi bảo, Giang Tư Nghiễn hoàn toàn có thể phá hủy nhà họ Tống, nhưng anh lại cho tôi thời gian để tôi trưởng thành, nuôi dưỡng “cái gai trong mắt tôi”.
Rốt cuộc là vì sao?
Những công nhân còn lại trong nhà máy tìm kiếm từ lúc trời tối cho đến khi trời hửng sáng, đợi đến khi đ.ộ.ng đất qua đi họ mới chạy tới: “Hình như ban nãy chúng tôi đã nghe thấy tiếng người đang gõ nhưng không gian rất nhỏ, đợi đội c.ứu viện đến gỡ đ.ộ.ng đất đá đấy ra cũng cần thời gian, phải nghĩ ra
cách nào đó đưa đồ dùng xuống dưới, tiện thể xác định luôn vị trí cụ thể của nạn nhân. Nhưng miệng hố quá nhỏ, chúng tôi không chui xuống được”
“Thế phải làm sao?”
Tôi đứng dậy rồi nói: “Để tôi.”
Mọi người quay sang nhìn tôi: “Cô gái à, trong đó rất tối, vị trí cũng chưa xác định.”
“Tôi biết.” Tôi nhanh nhẹn đội mũ an toàn rồi mặc thêm quần áo: “Tôi không sợ.”
Nếu Giang Tư Nghiễn không còn, tôi cũng chẳng còn mặt mũi quay về gặp cha mẹ anh.
Họ đưa cho tôi một túi đồ ăn, một chiếc đèn pin và một sợi dây thừng quấn quanh eo tôi.
Tôi cố gắng chui vào trong cái hố nhỏ, lần theo con đường duy nhất bò về phía trước.
Bên trong rất đá chồng chéo, trong lúc cũng bị thương rất nhiều, ở một nơi chật chội thế này phải dùng tay bới đất.
“Giang Tư Nghiễn…”
Suốt cả chặng đường tôi vẫn luôn gọi tên anh, và bò về phía trước.
Càng lúc không gian càng hẹp, không biết tôi đã bò bao lâu, trong động không có lấy một tia sáng mà chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Tôi thở hổn hển rồi hét lớn: “Giang Tư Nghiễn, mẹ nó, anh nói gì đi chứ…”
Coong.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ.
Tôi căng thẳng, đột nhiên có phương hướng.
“Giang Tư Nghiễn…”
Coong coong.
Lại hai tiếng nữa.
Rất nhỏ nhưng cũng đủ dấy lên hy vọng trong lòng tôi.
Tôi bò về phía phát ra âm thanh, tiếng gõ mỗi lúc một rõ, sau cùng, sau khi đẩy hòn đá kia ra tôi đã thấy một khoảng không hẹp.
Giang Tư Nghiễn nằm ở đó, anh cười với tôi: “Họa Khuynh, em không nên đến đây.”
Mặt anh dính đầy m.áu và bụi đất trắng xám, giọng nói yếu ớt.
Tôi kiệt sức nằm trên tảng đá rồi nói vào trong bộ đàm: “Người còn sống, ở góc bốn mươi lăm độ hướng bắc Bắc đi vào khoảng bốn mét, rẽ trái chếch ba mươi độ, rồi đi thêm hai mét nữa.”
Tiếng của người ở đầu bên kia bộ đàm vọng tới: “Đã biết, chúng tôi là đội tìm người, hãy giữ thể lực.”
Sống mũi tôi cay cay, cố gắng đưa đồ ăn cho anh: “Tôi là người có ơn ắt trả, đã nói sẽ c.ứu anh, tôi sẽ không bao giờ nuốt lời.”
Giang Tư Nghiễn nhận lấy, giọng anh rất khàn: “Họa Khuynh, chân anh bị đè bên dưới rồi.”
Tôi nghẹn ngào: “Nên là?”
“Chuyện kết hôn, em hãy suy nghĩ lại đi.”
Giờ là lúc nào rồi, sao người đàn ông này vẫn còn nghĩ đến chuyện kết hôn vậy.
Tôi lặng lẽ mở chai nước rồi đưa đến bên miệng anh.
Giang Tư Nghiễn nói: “Anh nghiêm túc đấy.”
“Tôi bò lâu như thế không phải để nghe mấy lời vô nghĩa này của anh, anh còn nói thêm câu nữa là tôi đ.ánh anh đấy.” Tôi dùng chai nước bịt miệng anh lại, Giang Tư Nghiễn uống vài hớp nước rồi nói: “Em về đi.”
“Không về được nữa.”
“Ý em là sao?” Anh căng thẳng.
“Hòn đá sau lưng tôi vừa mới rơi xuống, mới nãy thôi.”
Rất ít khi Giang Tư Nghiễn nổi giận, suốt ngần ấy năm đây là lần đầu tiên anh mắng tôi: “Tống Họa Khuynh, đầu em úng nước rồi?”
“Anh mắng câu nữa thử xem. Giang Tư Nghiễn, tên khốn này.”
Giang Tư Nghiễn: “Đầu em úng nước rồi phải không.”
Tôi bịt miệng anh lại rồi cắn mạnh, nước mắt rơi xuống.
Giang Tư Nghiễn ngẩn người, anh ôm chặt lấy tôi, cho đến khi tôi không thở nổi nữa.
Nụ hôn lần này chẳng khác gì đ.ánh nhau, cuối cùng hai đứa thở hổn hển rồi nhìn nhau không lên tiếng.
Giang Tư Nghiễn bẹo má tôi, anh vuốt ve: “Biết ngay em sẽ bướng như thế mà, cái tính này phải sửa.”
Tôi sờ chân anh, cũng may chưa bị đè ch.ế.t: “Không sửa nổi, thôi để kiếp sau đi.”
Giang Tư Nghiễn ôm tôi rồi nói: “Giờ nghĩ thông suốt cũng không muộn đâu, muộn hơn chút nữa anh sẽ không buông tay để em đi đâu, sẽ bám lấy em cả đời đấy.”
“Không đi nữa.” Tôi nhìn cái chân đang bị đè của anh: “Anh có choáng, rét run, chân có cảm giác không?”
Giang Tư Nghiễn nói: “Vẫn ổn, chân hơi tê tý thôi.”
Tôi cầm bộ đàm báo cáo tình hình, bác sĩ bảo tôi giữ nguyên hiện trạng, không được phép cử động.
Xung quanh lại yên tĩnh.
Tôi tựa lên người Giang Tư Nghiễn: “Anh uống thêm nước đi.”
“Thôi.” Giang Tư Nghiễn: “Em cũng cần uống mà.”
Tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, vẫn nóng bỏng như thế.
“Anh không sợ ch.ế.t sao?” Tôi vẫn tựa vào lòng anh.”
“Em có sợ anh ch.ế.t không?” Giang Tư Nghiễn hỏi.
Tôi liếm đôi môi khô khốc: “Sợ.”
Giang Tư Nghiễn bật cười: “Em sợ thì anh sợ.”
Thời gian chờ đợi đội c.ứu viện rất khổ sở, chúng tôi ở trong bóng tối, thỉnh thoảng lại nói với nhau đôi ba câu, sau cùng mắt tôi díp lại, lúc sắp thiếp đi, Giang Tư Nghiễn lại chạm vào người tôi.
“Họa Khuynh.”
“Dạ?”
“Chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Tôi cứ nghĩ anh đang nói mớ, nhưng ngay sau đó tôi đã thấy được ánh sáng từ trên đỉnh đầu rọi xuống.
Tiếng người vọng tới, bụi đất bay đầy, có người hét lớn: “Mấy người tới đây, c.ứu người ra trước đã.”
Giang Tư Nghiễn buông tay tôi ra, anh nói với họ: “Tay cô ấy bị thương, cẩn thận chút.”
Tôi được người ta kéo lên, ngoảnh đầu lại thì thấy mọi người đang vây quanh Giang Tư Nghiễn, tiếng máy cắt đập đá vang lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tấm vải đen che kín mắt.
“Bác sĩ, người bị thương đang ở đây, chân và cánh tay bị thương rất nhiều, phần chân khá nặng, còn còn có dấu hiệu bị nhiễm trùng, làm ơn qua đây xử lý. Còn cả bị đè dẫn đến bị thương nữa, bác sĩ Lưu Lưu đã đưa người đến đó rồi.”
“Được, mọi người c.ứu người bị đè đi, nó khá nguy hiểm, chú ý đến dấu hiệu sinh tồn, bảo nhóm c.ứu viện chờ lệnh.”
Tai tôi ù đi, sau khi thích ứng lại được tôi mới hỏi: “Anh ấy nguy hiểm lắm sao?”
“Đúng vậy, bị đè khá nghiêm trọng, bình thường… sau khi được c.ứu b.ệnh tình sẽ chuyển nặng, cô là người nhà của cậu ấy sao?”
Tôi im lặng: “Vẫn chưa phải.”
“Chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà của cậu ấy biết.”
Sau khi sơ c.ứu cho tôi xong, tôi được đưa đến b.ệnh viện gần đấy.