“Đúng vậy, bị đè khá nghiêm trọng, bình thường… sau khi được c.ứu b.ệnh tình sẽ chuyển nặng, cô là người nhà của cậu ấy sao?”
Tôi im lặng: “Vẫn chưa phải.”
“Chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà của cậu ấy biết.”
Sau khi sơ c.ứu cho tôi xong, tôi được đưa đến b.ệnh viện gần đấy.
9
Đến khi đặt chân được xuống đất cũng là một tuần sau.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã liên tục gọi điện cho Giang Tư Nghiễn nhưng điện thoại của anh vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Sự việc lần này đã lan đến thành phố A, có rất nhiều người bảo tôi và Giang Tư Nghiễn đã ch.ế.t trong vụ đ.ộ.n.g đất ấy, bố tôi gấp rút bay từ nước ngoài về rồi đưa Tống Minh Hỷ vào công ty.
Hôm ấy, sau khi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị làm thủ tục xuất v.iện thì Nghiêm Minh Nghĩa có gọi cho tôi: “Sếp Tống, lần này quê tôi xảy ra đ.ộ.n.g đất, nhà máy cũng dừng hoạt động rồi, hợp đồng giữa chúng ta…”
“Không sao, c.ứu người trước đã, đợi khắc phục ổn rồi chúng ta lại bàn chuyện làm ăn.”
Nghiêm Minh Nghĩa nghẹn ngào: “Cảm ơn…”
Nghiêm Minh Nghĩa đầu tắt mặt tối, trận đ.ộ.n.g đất xảy ra trên diện rộng, tôi đến nơi c.ứu trợ thiên t.ai định chào tạm biệt Nghiêm Minh Nghĩa, không ngờ cả một khu nhà máy rộng lớn đều là lều cứu hộ.
Lúc đi ngang qua điểm cấp phát vật tư, tôi thấy có người đang cãi nhau: “Mấy người còn lương tâm không vậy? Lấy mì tôm đã hết hạn ra đối phó chúng tôi! Bọn họ ăn xong đau bụng còn c.ứu người thế nào!”
Xé tờ giấy sau hộp mì, ngày sản xuất sử dụng thật sự hiện ra rõ ràng, mì quá hạn một năm.
Tôi chợt nhìn thấy logo của tập đoàn Tống Thị được in trên lưng nhân viên, nhận thấy điều bất thường, tôi đi tới xé hết mác xuống, đều là mì đã quá hạn sử dụng.
“Ai bảo mấy người đến đây.”
Người đàn ông thậm thà thậm thụt nhìn tôi rồi nói: “Chỉ là sự cố thôi, không phải lỗi của chúng tôi.”
Tôi cầm thẻ nhân viên của anh ta rồi gọi điện cho thư ký.
“Sếp Tống! Cô không sao chứ! Tốt quá rồi! Bao giờ cô về!”
“Không sao, gần đây công ty có quyên góp từ thiện không?”
“Có… do sếp Tống nhỏ phụ trách?”
“Tống Minh Hỷ sao?”
“Vâng.”
Xung quanh đã có người giơ điện thoại chụp lại điểm cấp phát vật tư.
“Làm lại lần nữa, t.iền tạm ứng từ tài khoản riêng của tôi, phải chuyển vật tư đến thành C trong vòng một ngày, liên lạc với các cơ quan báo chí lớn tiến hành đưa tin và nhận lỗi, xin lỗi kịp thời. Còn phải báo cho chủ tịch và các cổ đông biết, Tống Minh Hỷ dùng mì tôm đã hết hạn sử dụng để hỗ trợ người gặp n.ạn. Nếu bọn họ muốn Tống Thị sụp đổ thì cứ việc để cho cô ta làm tiếp.”
Cúp máy, đám nhân viên tái mét mặt mày.
Tôi ném hộp mì đã hết hạn vào người anh ta rồi cười mỉa: “Anh nên biết mình đang làm gì!”
Tôi mặc áo tình nguyện rồi cúi đầu trước mặt mọi người: “Xin lỗi mọi người, tôi là người phụ trách của tập đoàn Tống Thị, chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho lần sai sót này, mong mọi người hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội.”
Mọi người rất kích động, ngôn từ gay gắt suýt chút nữa đã động tay động chân
Nghiêm Minh Nghĩa bỗng dưng xuất hiện: “Ôi chao, sao cô lại xuất v.iện rồi? Đến mấy nơi như này làm gì? Loạn lắm.”
Anh ta mặc một bộ đồ rách tơi tả, mái tóc ướt nhẹp, trông khá nhếch nhác.
Xem ra đã chịu khổ nhiều ngày rồi.
“Công ty xảy ra chút chuyện.”
Nghiêm Minh Nghĩa biết được tình hình, anh ta thay đổi nét mặt: “Mì tôm quá hạn? Chuyện gì vậy?”
“Là em gái tôi làm, xin lỗi anh.”
Nghiêm Minh Nghĩa chau mày một lúc, sau đó chợt hiểu ra uẩn khúc nằm bên trong, anh ta cầm một cái loa rồi đứng lên ghế.
“Mọi người, tôi là Nghiêm Minh Nghĩa. Tôi xin lấy tính m.ạng của mình ra đảm bảo, sếp Tống là một người tốt, nói lời giữ lời. Cách đây không lâu cô ấy cũng được c.ứu ra từ đống đổ nát, cũng là người bị h.ại trong trận đ.ộ.n.g đất này, không có lý nào cô ấy lại hại đồng bào của mình trong tình cảnh thế này. Tôi mong mọi người hãy tin tưởng cô ấy, cũng tin tưởng tôi.”
Suốt nhiều năm qua, Nghiêm Minh Nghĩa đã làm rất nhiều việc thiện, thế nên anh ta rất có tiếng nói, có được sự đảm bảo từ anh ta, những tiếng xì xầm bàn tán của mọi người cũng giảm dần.
Sau khi được khuyên nhủ hết lòng, đám đông vây xung quanh mới giải tán.
“Cảm ơn anh.”
Nghiêm Minh Nghĩa nhảy xuống ghế: “Thật lòng đổi lại được thật lòng thôi, cô không giậu đổ bìm leo, tôi làm thế này coi như là có qua có lại.”
Nếu đã xảy ra chuyện lớn như thế, tôi quyết định sẽ ở lại thành phố C.
Điện thoại mãi cho Giang Tư Nghiễn cũng không được, mỗi khi màn đêm buông xuống tôi lại không cầm lòng được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, vì vậy tôi quyết định khiến mình trở nên bận rộn.
Một đêm nọ, lúc tôi đang cúi đầu gẩy gẩy hộp cơm thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“Họa Khuynh…”
Nghe được giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia, tôi thẫn thờ, khóe mắt cay cay, đôi đũa trong tay cũng rơi xuống dưới đất.
“Xin lỗi, anh vừa mới tỉnh lại…” Giang Tư Nghiễn nói chuyện hơi khó khăn, giọng anh rất khàn.
Tôi không tiếp lời mà uống một ngụm nước lạnh rồi nuốt hết những thứ trong miệng mình xuống, sau đó nghẹn ngào: “Anh đang ở đâu?”
“B.ệnh v.iện trung tâm thành phố C.”
“Được.”
Tôi đứng bắt xe bên đường, sau đó đi thẳng đến b.ệnh v.iện.
Giang Tư Nghiễn ngồi xe lăn đợi tôi trước cổng b.ệnh v.iện, trông thấy tôi anh khẽ gọi: “Họa Khuynh.”
Tôi mang theo cái lạnh bước lên trước hai bước, hốc mắt đỏ ửng hỏi anh: “Anh t.àn phế rồi sao?”
“Tạm thời là thế.”
Trông Giang Tư Nghiễn tiều tụy hơn trước, nụ cười mỉm nở trên môi, trong đôi mắt anh toàn là hình bóng tôi: “Chúc mừng em đã đạt được nguyện vọng.”
Trước đây, ngày nào tôi cũng mong Giang Tư Nghiễn gặp chuyện xui xẻo, nhưng giờ đây tôi lại không cười nổi.
“Có tin ngày mai em c.ướp việc làm ăn của anh không?”
Giang Tư Nghiễn bật cười, anh cố gắng lấy ra một chiếc Nhẫn rồi nói: “Họa Khuynh, em có muốn kết hôn không?”
Về sau tôi mới biết, sau khi được c.ứu, Giang Tư Nghiễn đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi xử lý được vết th.ương ở chân, b.ệnh tình của anh rất dễ trở nặng, Giang Tư Nghiễn đã dạo quanh quỷ môn quan một vòng. Sau đó anh đã mượn điện thoại cũ của một ông lão ngoài cửa để gọi cho tôi.
Anh nói lúc trông thấy tôi bước xuống xe, chạy về phía trước suýt chút nữa vấp phải hòn đá vấp ngã thì không muốn đợi thêm nữa.
Ngay cả nghi thức cầu hôn cũng không có, trong đầu anh chỉ nghĩ đến mỗi một việc là cưới tôi.
Tôi ở lại thành phố C với anh cho đến khi v.ết th.ương lành hẳn, trước khi về vợ chồng Nghiêm Minh Nghĩa còn tới tiễn chúng tôi.
Hôm sau, sau khi về lại thành phố A chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn.
Tôi lại đá cửa lớn văn phòng của Giang Tư Nghiễn.
Nhân viên ở phòng thư ký đứng ngoài cửa rồi kính cẩn nói: “Bà chủ…”
Tôi cười nói: “Hãy gọi tôi là sếp Tống, cảm ơn.”
“Sếp… Tống…”
Chiếc ghế chủ tịch của Giang Tư Nghiễn được thay bằng chiếc xe lăn, anh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dịu dàng: “Họa Khuynh, em đến rồi à.”
Tôi khoanh tay đứng trước mặt Giang Tư Nghiễn rồi hỏi anh: “Sếp Giang có muốn giải thích với em về chuyện anh và Nghiêm Minh Nghĩa đã
bàn hợp đồng với nhau từ khi nào không?”
Giang Tư Nghiễn đan tay để trên đầu gối, nghiêm túc nhận lỗi: “Anh chỉ bàn đến chuyện khác, cũng không kiếm được nhiều như em.”
“Giỏi lắm.” Tôi mâm mê chiếc nhẫn trên ngón vô danh, cũng không tháo xuống mà cười nói: “Em vốn nghĩ sếp Giang g.ãy chân, đáng thương như giờ có vẻ như gãy chân hay không thì cũng không ảnh hưởng đến cái miệng bàn chuyện làm ăn của anh thì phải, em thấy bữa tối tối nay có thể hủy được rồi.”
Anh gãy chân bị bó bột, đi lại không tiện, phải nằm im suốt một tuần.
Sau khi qua được thời gian nguy hiểm, anh mới mượn điện thoại của ông cụ kế bên gọi cho tôi.
Tôi rất cảm động, tối nay còn cố tình đặt chỗ ở một nhà hàng lung linh ánh nến, ăn cơm cùng anh.
Nhưng anh lại giấu tôi kiếm t.iền với Nghiêm Minh Nghĩa.
Giỏi lắm.
“Họa Khuynh.” Giang Tư Nghiễn gọi tên tôi: “Chân anh lại đau rồi.”
Tôi tức quá bật cười: “Ồ, lại đau hả?”
Giang Tư Nghiễn mặt mày trắng bệnh, giọng anh khàn khàn: “Đau thật mà.”
Nhìn gương mặt trông không giống giả vờ của anh, tim tôi như thắt lại, sau đó bước tới.
Ánh mắt Giang Tư Nghiễn thoáng hiện ý cười, nhân lúc tôi đến gần, anh ôm chầm lấy tôi, kéo tôi lại gần rồi hôn.
Nhận ra mình bị l.ừa, tôi đ.ấm lên ngực anh nhưng lại bị anh nắm chặt rồi đè sau lưng.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, nụ hôn của Giang Tư Nghiễn rất dịu dàng, mang theo sự áy náy và lấy lòng: “Họa Khuynh, sau khi về nhà em xử lý anh sao cũng được nhưng đừng hủy bữa tối tối nay được không?”
“Anh còn mặt mũi nhắc đến nó với em sao?”
Tôi ngồi lên đùi anh, sợi tóc mềm mại chạm vào gương mặt của Giang Tư Nghiễn.
Giang Tư Nghiễn ôm eo tôi rồi khẽ nói: “Thật ra không ăn tối cũng được, chúng ta có thể về thẳng nhà…”
“Suỵt.” Tôi ra dấu im lặng, sau đó khẽ nói bên tai Giang Tư Nghiễn: “Sếp Giang, mơ giấc mộng hão huyền của anh đi…”
Giang Tư Nghiễn sa sầm mặt mày, anh còn chưa kịp bắt được tôi thì tôi đã mỉm cười nhảy xuống người anh.
“Họa Khuynh, hãy đợi đến khi anh đứng dậy được.”
“Vậy em mỏi mắt trông chờ.”
Tuy đã kết hôn nhưng công việc của tôi còn rất nhiều, nhất là Tống Minh Hỷ, ngày nào cô ta cũng trốn trong nhà khóc lóc.
Đợt cung cấp vật tư đầu tiên của Tống Thị, sau khi được các bên truyền thông đưa tin nó đã trở thành một vết nhơ không thể xóa đi được.
Ngày nào bố tôi bận tối mắt tối mũi cũng vì chuyện này.
Tối hôm ấy lúc ăn cơm thì lại bắt đầu.
Thời sự đang phát sóng: Tôi đứng trước ống kính thay mặt Tống Thị gửi lời xin lỗi đến mọi người, Nghiêm Minh Nghĩa cũng đứng ra đảm bảo giúp tôi, cuối cùng đợt vật tư mới cũng đến thành phố C, cùng với thái độ sửa sai kịp thời của Tống Thị.
Đồng thời, cư dân mạng cũng bàn tán sôi nổi: “Nghe nói cô hai nhà họ Tống là con của người thứ ba đấy, chính cô ta đã đưa mì tôm hết hạn đến cho người ta.”
“Cô ta đ.iên rồi phải không, mình làm sai còn để chị gái chịu tội thay, người gì thế không biết.”
Tống Minh Hỷ ném đũa ném bát, cô ta nhìn tôi rồi thét lên: “Tống Minh Hỷ, chị thấy tôi ngứa mắt nên mới hại tôi đúng không!”
Mảnh vụn bắn lên miếng th.ịt bò của bố tôi, ông tức giận ném dĩa xuống, nhắm mắt lại rồi im lặng.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô ăn chặn t.iền c.ứu trợ cũng là tôi sai khiến cô sao? Cô đưa t.iền cho tôi rồi à? Mì tôm quá hạn là do tôi dạy cô đưa đến đó sao.”
Tống Minh Hỷ hét ầm lên: “Ăn mì tôm quá hạn có ch.ế.t được đâu! Chị không nói ai mà biết được? Chị mong nhà họ Tống gặp xui xẻo vậy sao?”
“Đủ rồi!” Bố tôi lạnh mặt quát: “Tống Minh Hỷ, mày còn định làm mình làm mẩy đến bao giờ nữa?”
“Bố ơi! Con muốn tiết kiệm t.iền để mua quà sinh nhật cho bố.” Tống Minh Hỷ bật khóc: “Con không được như chị, có t.iền, có thể mua cho bố bất cứ thứ gì, con cũng hỏi người ta rồi, ăn mì quá hạn cũng không ch.ế.t được.”
Môi bố tôi run lên bần bật, gương mặt ông thoáng hiện vẻ đau lòng, ông ấy quay đầu nhìn tôi rồi nói: “Họa Khuynh, con có thể xử lý tốt được chuyện này…”
Giây phút ấy, tôi không thể vờ như mình rất rộng lượng, bảo sao nghe vậy được nữa.
“Bố, mấy hôm trước, con được cứu từ đống đổ nát đi từ cõi ch.ế.t trở về bố có từng quan tâm hỏi han con không?” Tôi cười mỉa.
Ông ấy ngẩn người, không ngờ có một ngày tôi lại nói chuyện với mình bằng thái độ đó.
“Lúc con c.ứu trợ thiên t.ai, chịu mọi lời chỉ trích từ mọi người, cúi đầu nhận lỗi thay Tống Minh Hỷ bố có từng hỏi con có ấm ức không không?”
“Mẹ con chưa mất được một tuần, bố đã dẫn con gái của kẻ thứ ba về nhà, để nó ngồi vào chỗ của mẹ, bố có từng áy náy với mẹ không?”
Tôi càng nói, giọng càng lớn, cuối cùng hất tung bát đĩa xuống dưới đất, vỡ nát.
“Tống Phong, bố ích kỷ, tham lam, thiển cận, hư vinh, kiêu căng, giờ còn muốn con đổ vỏ cho đứa con gái riêng của bố sao?”
Bố tôi nổi giận, mặt xanh như tàu lá chuối, ông ấy chỉ tay vào mặt tôi: “Mày… mày…”
“Bố muốn nói gì? Muốn nói con bất h.iếu sao?” Tôi bật cười: “Không sai, bố nói đúng lắm, trận đ.ộ.n.g đất đó đã khiến con bị ảnh hưởng ít nhiều, con xin nghỉ, công ty giao lại cho bố. Hy vọng trong đợt phong ba bão táp này, bố có thể bảo vệ được đứa con gái nhỏ mà bố yêu thương nhất.”