Ăn hết một chén măng cụt, Tần Tranh rửa tay, hỏi: “Đúng rồi Tiểu Xuyên à, người bạn kia của con đâu? Ba nghe Vân Vân nói con kết được một người bạn tốt.
”
Tay chân Vân Xuyên tức khắc cứng đờ, cảm xúc nóng rát trên môi lại quay về.
Thật ra bắt đầu từ trước kia, Vân Xuyên đã không có bí mật gì với Tần Tranh.
Bởi vì Tần Tranh hiểu ngôn ngữ kí hiệu, bọn họ trò chuyện không cần phải dùng di động gõ chữ hay viết ra.
Câu chữ có lẽ có thể che giấu một ít cảm xúc, nhưng cử chỉ lại rất khó.
Cậu sửng sốt một giây, ngập ngừng thực hiện ngôn ngữ ký hiệu: [Dạ dạ dạ! Đúng rồi, có bạn mới đến.
]
Cậu lặng lẽ quan sát biểu cảm của Tần Tranh.
Có lẽ do xa cách lâu gặp lại, Tần Tranh đem sự mất tự nhiên này của con trai trở thành mới mẻ ngắn ngủi, không có đào sâu vào, ngược lại còn vì kéo gần khoảng cách mà đề nghị: “Thế nếu buổi tối bạn con không bận gì, chi bằng ở lại nhà mình, cùng ăn bữa cơm đi.
”
Ông nghe Vân Vân kể rất nhiều, kể là người bạn này thường ngày hay giúp đỡ Vân Xuyên, rất tốt bụng.
Ông thúc giục Vân Xuyên đi hỏi một chút, nhân tiện hỏi thăm người nọ thích ăn ăn cái gì.
*
Tối đó Lạc Hằng thật sự ở lại ăn cơm.
Tay nghề của Tần Tranh không tồi tí nào, ông nấu mấy món chay và mặn, hương vị cũng ngon.
Ăn rồi ăn, Vân Xuyên thở dài, quơ tay một câu: [Ôi, sao con lại không biết nấu cơm chứ.
]
Lạc Hằng không hiểu, ném qua một ánh mắt nghi hoặc.
Tần Tranh giải thích: “Nó nói nó không biết nấu ăn.
”
“Thì ra là thế à.
” Lạc Hằng hiểu ra, nhưng sự chú ý của anh lại va phải việc khác, “Ngôn ngữ ký hiệu rất khó sao? Nếu muốn đạt đến trình độ giao tiếp hàng ngày với Vân Xuyên thì tốn khoảng bao lâu vậy?”
Tần Tranh đáp: “Lúc ấy chú học hết ba năm, vừa học vừa đoán.
Giống như học ngoại ngữ ấy, nếu bên cạnh có người dùng loại ngôn ngữ này thì tiến độ học tập sẽ nhanh hơn một ít.
”
Lạc Hằng gật đầu, yên lặng ghi nhớ.
Sau khi ăn xong, Tần Tranh và Vân Vân đi rửa chén, dặn Vân Xuyên tiếp đãi khách cho tốt.
Vân Xuyên không cam lòng cầm quả đào lên gọt vỏ, miệng bĩu ra cực kỳ xa.
Lạc Hằng lại ở bên cạnh trêu cậu: “Làm sao thế? Kêu em tiếp đãi tôi làm em không vui à?”
Vân Xuyên không rảnh tay đánh chữ, chỉ có thể quơ tay lung tung ra mấy ký hiệu đơn giản, ý là tôi rõ ràng đã tiếp anh rất nghiêm túc đó.
“Phải không? Hình như không có