Trong lòng tuy rằng có rất nhiều lời muốn nói nhưng anh vẫn nhịn xuống.
Lạc Hằng nghe được trong phòng bếp phát ra tiếng kéo tủ bát đĩa, có lẽ hai vợ chồng kia sẽ trở lại nhanh thôi, thế nên anh nhỏ giọng nói: “Tôi về đây, ba em vừa trở lại chắc mọi người sẽ có nhiều điều muốn nói, trong hai ngày tới tôi sẽ không đến quấy rầy em.”
Anh lại vuốt ve mặt Vân Xuyên, miễn cưỡng nói: “Vân Xuyên, trong tình huống bình thường thì tôi sẽ không nói hoặc ra quyết định gì đó theo ý thích— em hiểu ý tôi không.”
Vân Xuyên do dự gật đầu.
“Ừm, em hiểu là được.
Vậy em suy nghĩ chuyện ngôn ngữ ký hiệu một chút nhé?” Lạc Hằng cười, sáp lại gần cậu, nói tiếp, “Chuyện của chúng ta, em cũng suy nghĩ thêm chút nha?”
[! ] Vân Xuyên khẩn trương, [Chúng ta gì chứ…]
Vân Xuyên cuối cùng cũng thất bại trong việc gõ chữ, chữ còn chưa đánh xong, Tần Tranh đã rời khỏi phòng bếp.
Vân Xuyên luống cuống tay chân cất di động.
Tần Tranh cảm thấy con trai mình không ổn lắm, ông cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Xuyên nhanh chóng xua tay.
Sau đấy vẫn là Lạc Hằng ôm việc giải thích, “Không có gì, không có gì, cháu chuẩn bị về nhà, Vân Xuyên cứ nằng nặc đòi tiễn cháu, cháu bảo không cần nên cậu ấy giận dỗi.”
[…] Vân Xuyên không thể tin nổi nhìn chằm chằm người nói dối không chớp mắt cạnh mình.
Cuối cùng vẫn không được tự nhiên đưa Lạc Hằng xuống lầu.
Xe của Lạc Hằng đỗ ở cửa Hỏa Thiếu Vân, hai người bèn đi bộ đến tiệm cà phê.
Vân Xuyên cảm khái: [Ba tôi nói hai ngày trước ông đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng vì nó đã thay đổi rất nhiều, nên mới bỏ lỡ.]
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn lại—
Mùa hè đến rồi, mặt trời lặn chậm, bây giờ vẫn còn chút ánh mặt trời.
Hoàng hôn hồng hồng chiếu lên sườn mặt Vân Xuyên, cậu giơ tay chỉ những toà cao ốc đối diện: [Khi ba tôi rời đi, nơi đó vẫn là đất trống, bây giờ đã có rất nhiều người ở.]
Ngón tay cậu lại chỉ qua mấy quầy thuốc bên đường, [Mấy quầy thuốc này trước kia là quán đồ nướng, buổi tối mùa hè cực kỳ nhộn nhịp, sau này bị phá hết.]
[Đi thẳng trên con đường này, đấy vốn là một nhà trẻ, cũng dọn đi rồi.]
Cậu nói ra từng thay đổi của nơi này trong mấy năm qua.
Lời này không đầu không đuôi, Lạc Hằng vẫn hiểu được ý của cậu.
Anh bước nhanh hai bước đi đến bên cạnh Vân Xuyên, nói: “Lòng người có lẽ là thứ thay đổi nhiều nhất, nhưng cũng có thể là thứ kiên cố nhất.”
Anh nhìn về phía Vân Xuyên, hỏi: “Ông ấy không thay đổi, đúng không?”
Vân Xuyên cúi đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu, rồi lại cười gật đầu.
Cậu bảo: [Ông ấy thay đổi rất nhiều, nhưng khi đối mặt với tôi và mẹ, ông dường như chưa hề thay đổi chút nào.]
Cậu lau khóe mắt, rốt cuộc cũng nguyện ý nói ra nguyên nhân rơi nước mắt tối hôm đó.
[Hai ngày trước, lúc anh đi công tác ấy, mẹ tôi cũng không có ở nhà.
Bà ấy ra ngoài một chuyến, bảo là đi tìm ba.
Sau đó bà trở về, trạng thái cả người cực kỳ không ổn.
Lúc ấy tôi còn tưởng rằng…]
Vân Xuyên tạm dừng thật lâu, nước mắt lại có dấu hiệu lã chã rơi xuống, cậu vội vã lau đôi mắt, đè lại nước mắt bên trong.
[Nhìn bà ấy đau lòng như vậy, tôi không dám hỏi.
Khi ấy thật sự sợ muốn chết, cho rằng bà tìm được rồi, nhưng ông ấy đúng là không cần chúng tôi.
Lại sợ là ông ấy có lẽ đã sớm…]
Phần chữ phía sau, Vân Xuyên đánh không nổi nữa.
Cậu là dừng hồi lâu, chỉ đè nén được chua xót trong xoang mũi, không thể khống chế được ướt át trong mắt, tầm mắt cậu dần mơ hồ.
[Thật ra, tôi vẫn luôn không dám nghĩ như vậy, vẫn luôn lừa mình dối người, giả vờ như ông chỉ đang đi công tác dài hạn, hoặc là đi đến nơi rất xa, rất xa.
Cho đến khi mẹ trở về hai ngày trước, tôi mới lần đầu tiên nghĩ tới nếu ông ấy thật sự không bao giờ trở về nữa thì nên làm sao bây giờ…]
Vân Xuyên mím môi, rất nhanh lại nín khóc mà cười, [Thần kỳ ghê luôn đó, tôi vừa mới thuyết phục bản thân nên thử chấp nhận việc tàn nhẫn này thì ông ấy đã trở lại! Lạc Hằng, tôi vui lắm, ba của tôi đã về rồi! Ông ấy về rồi!]
Vân Xuyên vừa khóc vừa cười, nước mắt lăn đầy mặt, rồi cười vô cùng vui mừng.
“Được được, biết rồi biết rồi.” Lạc Hằng dùng ngón cái giúp cậu lau nước mắt, lại vuốt vuốt chóp mũi, nói, “Lát nữa lại xấu hổ đấy.”
Vân Xuyên cười cực kỳ ngốc nghếch, tự dùng mu bàn tay lau loạn một hồi, sau đấy làm ra vẻ mặt ngại ngùng.
[Đi thôi đi thôi, nhanh đến Hoả Thiếu Vân lấy xe của anh nào!]
*
Mấy ngày sau, Lạc Hằng thật sự không như quấy rầy Vân Xuyên, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn qua, hỏi một chút xem bọn họ không gặp đã lâu rồi ở chung có còn hoà thuận hay không.
[Hòa hợp lắm, chỉ là…] Vân Xuyên nhoài người trên bàn đánh chữ, cằm bị ép thành sườn núi nhỏ, nghiêm túc gõ chữ,