12 giờ rưỡi, Dư Tri Ý cuối cùng cũng kiểm kê xong số hoa cần bổ sung ngày hôm nay, quay đầu nhìn thấy Lục Cảnh Niên đang ngồi trên ghế mây, tay cầm một cuốn sách.
Buổi trưa nắng gắt, Dư Tri Ý khuyên Lục Cảnh Niên nên ở lại cửa hàng, Lục Cảnh Niên hỏi mượn anh một quyển sách ngồi đọc say sưa, bên cạnh hắn đặt một cái thùng màu trắng, trong thùng đựng đầy hoa tươi.
Những bông hoa đó dự định chờ bên ngoài tắt nắng sẽ để trước cửa tặng cho người đi đường.
Một số hoa đưa tới quá ba ngày mà chưa bán được không còn tươi như trước, Dư Tri Ý sẽ đặt chúng trước cửa để người đi đường nếu thích thì cứ tùy ý lấy.
Dư Tri Ý không quấy rầy hắn, lấy máy ảnh ra, trộm ấn xuống màn trập, ánh mặt trời, cây xanh, ghế mây, hoa tươi, người đàn ông cúi đầu đọc sách, mỗi một từ đều thật dịu dàng, đặt cạnh nhau lại là điềm tĩnh.
Lục Cảnh Niên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Dư Tri Ý, "Lại chụp hoa?"
"Vâng, chụp hoa.
"
"Chụp mấy bông hoa cạnh tôi sao? Tôi vẫn luôn muốn hỏi," Lục Cảnh Niên cầm lấy một cành hoa trong thùng lên, "Hoa này gọi là gì? Sao giống như pháo hoa vậy.
"
Dư Tri Ý đi qua ngồi xổm cạnh thùng hoa, cũng cầm lấy một cành, "Là châm lót, còn được gọi là cúc pháo hoa, cánh hoa tản ra xung quanh giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời, ý nghĩa của nó là phúc khí vô hạn, tinh thần tích cực, cổ vũ mọi người hãy dũng cảm đối mặt với khó khăn thử thách.
"
Hai người lẳng lặng nhìn hoa lại đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, Lục Cảnh Niên vô thức nhìn sang chỗ khác, lần nữa dời mắt lên trang sách, hắn nghe Dư Tri Ý nói: "Đã 12 rưỡi rồi, trưa nay anh muốn ăn cái gì?"
"Nhanh như vậy lại ăn cơm tiếp sao? Tôi còn chưa cảm thấy đói.
"
"Không thấy đói cũng phải ăn, từ từ, để tôi hỏi hai người bên cạnh có muốn cùng ăn chung không.
"
Mấy phút sau, Dư Tri Ý đã quay trở lại còn có Đàm Hiếu Dương tay cầm một que kem nhảy nhót theo sau, "Ông chủ Cua, chú ăn mì không? Ông chủ Cá muốn nấu mì.
"
Dư Tri Ý cũng hỏi: "Ông chủ Cua có ăn mì không? Mì cán bột thủ công.
"
Lục Cảnh Niên cười cười, "Ông chủ Cá làm thì phải gọi là mì cá thủ công chứ?"
Đàm Vĩ xách theo bò viên đi vào, "Mẹ em mua chày cán bột với hơn 3 cân bột mì, còn bò viên là bạn em cho, là loại thịt viên mọi người hay ăn, anh Dư, anh lấy nấu đi.
"
Người cuối cùng bước vào là Úc Lê, "Em còn một ít rau tươi, trứng gà với hành, anh Dư, cho anh, hôm nay lại làm phiền anh Dư, aiz, có anh thật tốt.
"
Dư Tri Ý nói: "Có mọi người mới tốt, anh được hưởng ké chút ánh sáng.
"
"Ông chủ Cua, anh lên lầu hỗ trợ tôi với, Dương Dương có muốn đi lên cùng không?"
Đàm Hiếu Dương chạy trốn sau lưng Đàm Vĩ, "Không cần, lên lầu thì phải làm vợ của Ông chủ Cá, cháu không muốn.
"
Úc Lê cười không thẳng lưng được, cô bế Đàm Hiểu Dương lên đi ra ngoài, "Vậy ra đây làm lao động trẻ em của chị nha.
"
Sau khi lên lầu, Dư Tri Ý vào phòng thay quần áo, lúc đi ra cầm theo một cái chìa khóa đưa cho Lục Cảnh Niên, "Anh Lục, đây là chìa khóa lầu 3, anh ở đây không cần phải câu nệ như vậy, muốn đi ra ngoài thì cứ đi, mệt thì lên lầu nghỉ ngơi.
"
Lục Cảnh Niên không nhận, Dư Tri Ý lại nói: "Tôi không phải lúc nào cũng ở trong tiệm, có lúc sẽ ra ngoài, anh cứ xem nơi này như khách sạn là được.
"
"Vậy cảm ơn ông chủ Dư.
"
*
Dư Tri Ý chiên trứng, Lục Cảnh Niên giúp anh rửa rau với hành, hắn nhìn Dư Tri Ý thuần thục nấu ăn, sau khi chiên trứng xong thì cho thêm nước.
"Nấu như thế này thì phần nước dùng sẽ có màu trắng, nước sôi thì cho bò viên vào nấu cùng.
"
"Ừm.
" Lục Cảnh Niên nhìn anh làm, cảm thấy rất thú vị, dường như là không món nào mà anh không biết làm.
Sau khi bò viên dậy mùi thơm thì cho mì vào, nấu sôi lên, cho thêm rau xanh, nấu tiếp hai phút, cuối cùng là nêm gia vị với cho hành lá vào.
"Được rồi, tôi bưng mì, anh Lục cầm chén đũa, chúng ta xuống dưới lầu ăn.
"
Lục Cảnh Niên lấy chén đũa ra, hỏi đùa: "Ông chủ Dư, thật sự chưa từng có ai lên lầu 3 sao?"
Dư Tri Ý đổ mì trong nồi ra, để trong nồi canh sẽ dễ bưng hơn, nghe thấy lời này, khẽ nhướng mày cười nói, "Công nhân trang trí, người vận chuyển đồ đạc, có tính không?"
Lục Cảnh Niên nghiêm túc gật đầu: "Tính.
"
"Vậy đó, còn nếu không tính thì anh là người đầu tiên.
"
"Tôi thật vinh hạnh.
"
"Hẳn phải nói là chúng ta có duyên, có thể thương lượng cái này chút không, anh Lục?"
Hai người một trước một sau xuống cầu thang, Lục Cảnh Niên đi phía sau anh, "Ông chủ Dư cứ nói.
"
"Anh có thể đừng gọi tôi là ông chủ Dư được không? Cứ gọi tôi là tiểu Dư hoặc Dư Tri Ý, anh Lục gọi tôi là ông chủ Dư, người khác không biết còn tưởng tôi làm ăn lớn lắm đây.
"
"Có thích hợp không?"
"Tôi cảm thấy rất thích hợp, để tôi làm mẫu trước, Cảnh Niên.
"
Đôi mắt Lục Cảnh Niên đong đầy ý cười, "Được, Tri Ý.
"
"Chúng ta chắc cũng bằng tuổi nhau," Dư Tri Ý nói ngày sinh của mình, "Còn mấy tháng nữa là tròn 30 tuổi.
"
"Lục Cảnh Niên nhướng mày nhìn cậu, "Nhìn không ra, tôi còn tưởng cậu nhiều nhất là 26, 27, tôi lớn hơn cậu 1 tuổi.
"
"Vậy, anh Niên?"
Lục Cảnh Niên vui vẻ đáp lời cậu.
Dưới lầu, Úc Lê đã xếp xong bàn ghế, trên bàn dọn sẵn 5 chén đồ ngọt, Dương Dương ngồi trên ghế đẩu lắc lắc chân nhỏ, "Ăn cơm ăn cơm, ăn mì cá với mì cua!"
Đàm Vĩ nhéo mặt nhóc, "Không biết lễ phép gì cả, mọi người vẫn chưa nói gì đấy.
"
"Em rất lễ phép mà, 5 chén canh đều lạnh hết rồi mà em vẫn chưa dám động, chờ ông chủ Cá với ông chủ Cua tới cùng ăn.
"
Úc Lê chống tay trên bàn cười vui vẻ, "Không phải là lạnh, là tan ra, mấy cái chén kia đều là đồ lạnh mà.
"
Lục Cảnh Niên nhìn sang, bên trong chén nhỏ đủ mọi màu sắc, trong suốt như pha lê, Lục Cảnh Niên đưa cho nhóc một cái muỗng, nói "Nếm thử xem.
"
Úc Lê với Đàm Hiếu Dương đã bắt đầu ăn, "Anh Lục đẹp trai, anh nhất định phải thử món này, lúc nãy em cố ý đi mua