Lúc trở lại, chân trời treo đầy ráng đỏ, thiêu đốt cả nửa bầu trời, nhà cửa cây cối bóng người đều được dát lên một lớp vàng nhợt nhạt, cách đó vài bước là một chiếc xe bus du lịch, mấy người trẻ tuổi đứng ở ven đường chụp ảnh, có một cô bé tóc mái ngố chạy tới trước mặt Lục Cảnh Niên, ngửa đầu hỏi hắn: "Xin chào, xin hỏi chú mua cái mũ này ở đâu vậy ạ? Cháu cũng muốn mua một cái để chụp ảnh.
"
Lục Cảnh Niên theo bản năng sờ chiếc mũ phía sau đầu, không biết hắn không còn đội từ lúc nào? Là bị gió thổi lật ra sau, hay lúc đi vào trong khách sạn hỏi tìm người?"
"Ngại quá, tôi không biết, đây là mũ của bạn tôi.
"
Cô bé kia thất vọng quay trở về với nhóm bạn của mình: "Cái mũ kia thật đẹp, chùm hoa trên mũ nhìn rất đặc biệt, nếu mà chụp ảnh thì chắc chắn đẹp lắm.
"
Lục Cảnh Niên cởi mũ xuống, lúc này mới chú ý tới, bên trên vành mũ lớn có đính một chuỗi hoa nhỏ được cố định bằng kim băng, là mạch tiên ông mà Dư Tri Ý có nói qua, những chùm hoa nhỏ được buộc bằng dây câu, nhẹ nhàng sờ một chút, là hoa khô, cơn gió chiều thổi qua, hệt như một chuỗi tiểu tinh linh đang nhảy múa trên vành mũ.
Cảm giác nôn nóng trong lòng bỗng chốc tan đi một chút, Lục Cảnh Niên cũng học theo bộ dáng của người du lịch, móc điện thoại trong túi ra, chụp một bức ảnh lúc chiều tà, lại chụp một tấm những tiểu tinh linh trên vành mũ.
Tiếp tục đi về, Lục Cảnh Niên bị lạc đường, rõ ràng hắn đi theo bản đồ, nhưng đi mãi cũng không tìm thấy con đường quen thuộc.
Hắn vẫy tay đón một chiếc xe ba bánh, nói địa chỉ với bác tài, bác tài nhìn hắn một cái, dặn dò ngồi vững.
Ngồi trên xe ba bánh, đi ngang qua quầy bán hoa quả, làn gió thổi tới mang theo mùi trái cây xộc thẳng vào mũi, Lục Cảnh Niên có chút thất thần.
Thị trấn này thật kỳ diệu, thời gian dường như bỏ quên nơi đây khiến cho nó trở nên chậm rãi, không gấp gáp, không âu lo, ở đây không có tàu cao tốc, không có BRT, mọi thứ đều bình lặng êm ả.
Bác tài ngồi ở phía trước nói lớn: "Anh đẹp trai, ngồi vững nhé, tôi chở cậu đi đường tắt, đường cái phía trước nhiều đèn giao thông quá.
"
Lục Cảnh Niên trả lời, nhìn chăm chú vào con đường trước mặt, vòng qua hai ngõ nhỏ, Lục Cảnh Niên nhìn thấy được những nóc nhà quen thuộc, hắn hỏi bác tài: "Bác ơi, có phải gần đây có hẻm bán thức ăn không ạ?"
"Đúng vậy, ở đằng trước, đi một chút nữa là tới.
"
"Vậy bác thả tôi xuống phía trước là được, cảm ơn.
"
Dư Tri Ý đi qua đi lại trước cửa, người này đi ra ngoài cả một buổi chiều sao vẫn chưa trở lại, bị lạc đường hay là đi về luôn rồi?
Úc Lê vừa mới nấu xong trân châu cần dùng cho buổi tối, cô nói: "An Dư, anh đi đi lại lại được mấy vòng rồi? Việc làm ăn không tốt cũng không cần lo lắng như vậy chứ? Không phải chính anh đã nói sao, kinh doanh đều như vậy, làm ăn dựa vào may rủi, không phải ngày nào cũng buôn may bán đắt hết.
"
Dư Tri Ý không giải thích, anh nhìn về giao lộ phía trước, nghĩ có nên gọi điện cho hắn hay không.
Lục Cảnh Niên dựa theo trí nhớ đi xuyên qua con hẻm nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Dư Tri Ý đứng trên bậc thang đang hướng mắt về phía bên trái giao lộ, Lục Cảnh Niên từ phía bên phải đi tới, "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Dư Tri Ý quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng mà chính anh cũng không để ý, "Anh đã về rồi!"
Lục Cảnh Niên bị nụ cười của anh làm cho lung lay, hắn cũng cười theo, "Ừm, về rồi.
"
"Thế nào, có thu hoạch gì không?"
Lục Cảnh Niên biết anh đang hỏi có tin tức gì của Lục Cẩm Hoa không, hắn giả vờ nghe không hiểu, giơ cái túi trong tay lên, "Có.
"
"Anh mua đồ ăn? Tôi còn định chờ anh về rồi cùng đi.
"
"Lúc nãy tôi có đi ngang qua, tiện đường nên mua.
"
Úc Lê có chút buồn ngủ, nhai một miếng chanh, chua tới mức mặt nhăn một cục, cô lại gần Đàm Vĩ, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhỏ giọng nói: "Hai người bọn họ thật thân thiết, tôi còn tưởng anh Lục đẹp trai lạnh lùng lắm chứ, xem ra cũng không đến nỗi nào, rất bình dị gần gũi.
"
Đàm Vĩ hừ một tiếng, đưa cho cô ly cà phê mới pha, "Người ta chỉ lạnh lùng với cô thôi, ai bảo cô nói nhiều quá.
"
Úc Lê bưng cà phê lên uống một ngụm, " Tôi nói nhiều quá sao? Có đâu, Đuôi nhỏ, anh mới thật sự là lạnh lùng, lạnh đến nỗi không ai chịu làm bạn gái.
"
Đàm Vĩ hiếm khi không cãi lại, quay đầu bưng hai ly cà phê mang sang cho Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên.
Dư Tri Ý cầm lấy cái túi trong tay Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên nhận lấy hai ly cà phê, định chuẩn bị uống, Dư Tri Ý ngăn hắn lại, "Bây giờ mà uống, không sợ tối không ngủ được sao?"
"Tôi không bị ảnh hưởng bởi cà phê, có khi uống càng nhiều ngủ càng ngon.
"
"Vậy chắc anh có kháng thể caffeine, ngày thường đi làm uống không ít đúng không.
"
"Đúng thật vậy, thường xuyên uống.
"
Hai người vào trong cửa hàng, ăn ý đi lên lầu, Dư Tri Ý nhìn thức ăn hắn mua hỏi, "Hửm, mua tôm? Anh muốn ăn món gì? Tôm hấp tỏi được không? Còn có mướp, vậy thì làm canh trứng mướp nhé?"
Lục Cảnh Niên để cà phê một bên, vào phòng tắm rửa tay, cách vách tường đáp lời anh: "Được, cậu xem rồi làm, ai nấu cơm thì người đó làm chủ.
"
Nói xong câu này, Lục Cảnh Niên đột nhiên ngừng động tác rửa tay, bao lâu rồi chưa nói lại những lời này?
Từ lúc hắn nhớ được thì đã biết mẹ không giỏi nấu ăn, mẹ hắn sinh ra trong gia đình tri thức, là con gái rượu của gia đình, sau này gả cho cha hắn, trước khi lấy chồng hầu như chưa từng xuống bếp, cùng lắm thì chỉ biết rang cơm, ở nhà phần lớn là cha hắn nấu ăn, sau này cha hắn bận rộn công việc thì mẹ hắn mới làm cơm, anh trai lúc nào cũng ghét bỏ mẹ nấu khó ăn, toàn nấu lung tung, cà tím thì xào với dưa chuột, củ cải lại xào với đậu que, nhưng cha hắn lần nào cũng ăn rất ngon, vừa ăn vừa nói: "Ai nấu cơm người đó làm chủ, nếu thấy không ngon thì tự đi mà nấu.
"
"Anh Niên? Sao đột nhiên không nói gì vậy? Cá anh muốn ăn kho hay chiên?"
"Cậu xem rồi làm, cậu nấu gì tôi cũng ăn.
"
"Vậy thì kho đi, anh giúp tôi lột tỏi với?"
"Ra ngay đây.
"
Lúc đi vào phòng bếp, Dư Tri Ý đã đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị, hai người đứng cạnh nhau trước kệ bếp, Dư Tri Ý đột nhiên nói một câu: "Anh Niên, anh có thấy lạ không, tôi cứ có cảm giác đã quen biết anh từ rất lâu.
"
Lục Cảnh Niên cho rằng anh đối với anh cũng như thế này, hiền lành thân thiện, có thể nói chuyện phiếm với bất kỳ ai, "Tôi thấy cậu đối với ai cũng rất tốt, ý tôi nói là tính cách của cậu rất khiến người khác yêu mến.
"
"Cũng không hẳn, có nhiều lúc tôi chỉ thích một mình đọc sách trồng hoa, đại khái là vì!.
"
Dư Tri Ý ngừng một chút sắp xếp lại lời muốn nói, "Đại khái là vì anh nhìn có vẻ là một người rất giỏi lắng nghe.
"
Trên người hắn có một loại khí chất rất đặc biệt khiến người ta không thể từ chối, giống như bức tranh bị phủ kín một lớp màn, gợi cho người ta cảm giác tò mò muốn vén lớp màn kia để nhìn thấy câu chuyện được miêu tả trên bức tranh.
Đồ ăn nấu gần xong, bỗng một chuỗi tiếng chuông điện vang lên, Dư Tri Ý nhanh chóng thả chiếc muỗng xuống, rửa tay cởi tạp dề ra, chỉ vào trên bếp nói với Lục Cảnh Niên đang ngơ ngác bên cạnh: "Cá nấu thêm hai ba phút nữa thì