Tuần tiếp theo hầu như ngày nào Hòa An và Tuấn Khải đều tăng ca đến tận tám chín giờ mới về. Sau ngày chủ nhật thì dường như cả hai đã cởi mở với nhau hơn rất nhiều. Sáng nào cũng một trước một sau xuất hiện cùng nhau chạy bộ dưới chung cư. Tuấn Khải cũng không còn trưng bộ mặt không quen biết với Hòa An khi vô tình gặp nhau nữa. Không tới mức thân thiết, nhưng đã không còn quá nhiều khoảng cách.
“Khi nào thì anh có thể đi tập trở lại vậy đại ca”. Trần Nhân đang ngồi cạy cạy cái nắp chai trúng thưởng thuận miệng hỏi.
“Anh bây giờ ngày nào cũng tăng ca mệt rã rời. Sáng tranh thủ chạy bộ vận động một chút rồi đi làm. Cậu cứ trở lại tập trước một mình đi.” Hòa An trả lời trong khi mắt cứ dán phía ngoài cửa sổ.
“Không có anh thì chán chết được. Mà này, làm việc với trưởng phòng mới có gặp khó khăn gì không? Em thấy anh với anh ta dạo này hay đi chung lắm.”
“Không có gì làm khó anh được cả” Nói xong Hòa An cười cười vỗ lên vai Trần Nhân một cái xong lại tiếp tục. “Ngày mai là Giáng Sinh rồi, cậu với bạn gái vẫn chắc là không đi cùng được đúng không? Đừng để anh làm kỳ đà nha.”
“Anh nhắc đến bạn gái em lại buồn. Dạo này muốn gặp nhau cũng khó khăn nữa. Cô ấy lúc nào cũng bận.” Trần Nhân làm điệu bộ chán nản găm găm ống hút lên xuống ly nước.
“Vậy mai anh sẽ tan làm sớm, không tăng ca. Anh với cậu đi mua chút đồ rồi đi chung nơi anh muốn tới.” Hòa An làm điệu bộ bí hiểm.
“Nơi đó là nơi nào mà anh làm điệu bộ bí mật ghê.”
“Ngày mai cậu sẽ biết”. Hòa An đứng dậy vươn vai một cái rồi quay bước lại thang máy trở lại phòng làm việc.
Hôm nay cũng như mọi ngày đến năm giờ là phòng làm việc chỉ còn lại bóng dáng của hai người họ. Hòa An cũng cố gắng tranh thủ giải quyết hết công việc còn lại trong hôm nay cho xong để ngày mai có thể xuống ca.
Đến tầm sáu giờ hơn Hòa An rời bàn làm việc để đi mua đồ ăn tối cho cả hai. Một hai ngày đầu anh đều ghé ngang để hỏi Tuấn Khải muốn dùng gì. Nhưng bước sang những ngày tiếp theo anh đều thấy không cần thiết, cứ thế mà đi mua về luôn. Vì đáp án chỉ có một-Cafe!
Lúc trở vào phòng Hòa An nhìn ngay vào ví trí hay ngồi hằng ngày của Tuấn Khải nhưng không thấy anh ta đâu. Đảo mắt sang thì thấy anh ta đang đứng phía cửa kính khoanh tay nhìn ra hướng thành phố. Hòa An cực kỳ có ấn tượng tốt đối với bóng lưng của Tuấn Khải. Nó có một nét đẹp vô cùng bí ẩn. Tạo ra một cảm giác cực kỳ vững trãi. Hòa An cũng không vội gọi, bỏ hai phần bánh xuống bàn chậm rãi bước đến bên cạnh.
Tuấn Khải đã cảm giác được tiếng bước chân phía sau đi cùng với mùi cafe đang tiến lại gần nhưng không phản