Sáng hôm sau họ cũng cùng nhau đi làm. Hòa An cũng là người đề nghị đi chung trong lúc chạy bộ dưới công viên. Bất ngờ là Tuấn Khải cũng rất nhanh chóng đồng ý chứ không cần suy nghĩ như tối qua. Hòa An cảm giác mình càng ngày càng để tâm để thái độ và hành động của Tuấn Khải.
Không dám khẳng định là thích anh ta, nhưng cảm xúc đôi lúc cũng đi lạc khỏi khả năng điều khiển của bản thân. Nhưng ngặt một điều là ở phía Tuấn Khải đang vẫn còn đang là một điều bí ẩn nên anh vẫn không thể nào vội vàng được.
Khi đến công ty thì họ tách ra. Không ai thể hiện rằng đã đến cùng nhau. Nhưng lúc đậu xe vào bãi đậu cũng không bị một người nhìn thấy.
“Này hai anh sao lại đi làm chung rồi” Trần Nhân từ phía sau vố vai Hòa An.
Hòa An giật mình trả lời. “À, tiện đường. Hôm nay cậu cũng đi xe sao? Vậy chiều nay phải bỏ xe lại công ty rồi.” Hòa An vẫn chưa nói với ai về việc anh và Tuấn Khải ở cùng một chung cư và cũng không có ý định là sẽ nói nên quyết định đánh trống lãng sang chuyện khác.
“À, em đem xe theo cho anh Phước mượn. Tối nay sẽ đi về cùng anh.” Trần Nhân nhanh miệng hỏi tiếp. “Mà đúng rồi, chiều tan ca em cũng muốn mua ít đồ. Vẫn nên tranh thủ một tý em nghĩ là sẽ đông lắm”
Hòa An khoác tay lên vai cậu ta trả lời. “Cứ theo ý cậu.”
Gần tới giờ cơm trưa Hòa An nhận được một tin nhắn qua điện thoại.
“Cơm trưa xong cậu vào phòng tôi trao đổi chút công việc.”
Hòa An đọc xong gõ đúng một chữ “Được” rồi bấm gửi.
…
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt. Từ lúc Tuấn Khải chuyển đến, căn phòng làm này lúc nào cũng kéo một bên rèm để nắng chiếu vào. Lúc Hòa An trở về thì vẫn còn sớm. Lưỡng lự một chút vẫn là đẩy cửa bước vào vô cùng nhẹ nhàng.
Tuấn Khải đang ngồi nghĩ mắt tại bàn làm việc. Hai tay anh khoanh hờ trước bộ ngực đang đều đặn phập phồng. Đầu nghiêng về hướng ngược nắng phô ra cạnh xương hàm cực hút, đôi mắt nhắm nghiền không hề ý thức rằng có người đang cực kỳ chăm chú nhìn mình.
Hòa An đứng bất giác cảm thấy nhịp thở mình cũng tăng dần lên. Bộ dạng quyến rũ này tại sao lại phơi bày ra hoàn mỹ như vậy chứ. Anh bước nhẹ nhàng về ghế sofa ngồi chống cằm nhìn anh ta một cách thích thú không rời mắt. Tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ bản thân có cảm giác với anh ta thực sự sao?
Bỗng nhiên tiếng chuông báo thức reo lên dập tan ngay mọi suy nghĩ của Hòa An cùng sự yên lặng đến từ phía Tuấn Khải. Duy chỉ có Hòa An có biểu hiện giật mình, còn Tuấn Khải vẫn từ từ mà mở mắt vươn vai. Thấy Hòa An đang nhìn mình nhưng không hỏi ngay không nhanh không chậm rãi đi vòng qua bàn làm việc rót cho mình một ly nước lọc.
“Cậu vào từ lúc nào?”.
Tuấn Khải di chuyển về phía đối diện Hòa An