Trên xe lúc này chỉ còn hai ánh mắt nhìn nhau đầy những nghi vấn.
“Người em nói là Vĩnh Trung, đúng không?” Dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất Tuấn Khải khẽ lên tiếng.
Hòa An lúc này một chút cũng không tin được trên đời có chuyện trùng hợp tới như vậy. Ánh mắt của anh đã có chút lay chuyển. “Vĩnh Trung là bạn thân đại học với em.”. Truyện Quan Trường
Tuấn Khải bây giờ mới hệ thống lại những gì Hòa An nói trước đây. Người bạn mà năm lần bảy lượt Hòa An nhắc đến không ngờ chính là Vĩnh Trung. Tuấn Khải dịu dàng đưa tay đến chạm nhẹ vào mặt Hòa An.
“Được rồi, bây giờ vào trong trước. Sau đó cùng nhau nói chuyện.”
Lúc này đầu óc Hòa An chỉ còn một đống chuyện thắc mắc. Chần chừ mất một lát mới xoay người mở cửa bước xuống xe.
Lúc cô Khoa nhìn thấy cả hai xuất hiện cùng lúc liền bất ngờ tới lúng ta lúng túng.
“Hòa An, Tuấn Khải. Sao hai đứa lại đi cùng. Hai đứa biết nhau sao?” Cô Khoa giọng run run vì xúc động. Hai người họ tới bất ngờ không hề báo trước.
“Dạ, chúng con cùng đi. Chúng ta vào trong trước nhé. Rồi chúng con sẽ nói rõ hơn.” Tuấn Khải cầm theo quà lên tiếng đi trước. Hòa An ở phía sau mới bắt đầu phản ứng đi theo.
Cô Khoa lúc vào không ngừng nhìn qua lại hai người họ. Thấy có một chút gì đó căng thẳng nên cô cũng tạm thời chưa dám nói gì nhiều.
Hai người họ cũng như dự định. Tạm thời không ai nói thêm chuyện gì. Chỉ cùng nhau phát quà và trang trí viện đón tết. Hòa An cũng chỉ nói hai người họ là đồng nghiệp. Tuấn Khải cũng không có ý kiến. Cứ vậy cho đến giữa trưa lúc ăn cơm cô Khoa đột nhiên hỏi.
“À, nếu như vậy cả hai đều biết Vĩnh Trung rồi!”
Hòa An lập tức thay đổi sắc mặt. Cố gắng mỉm cười. “Dạ, con cũng mới biết chuyện này.”
“Vậy một lát cả hai cùng nhau vào thắp cho nó nén nhang được không? Nếu nó biết cả hai cùng đến sẽ vui biết bao nhiêu.” Cô Khoa xoa xoa lưng Hòa An.
“Dạ, con cũng định như vậy.!” Tuấn Khải lên tiếng trước.
Lúc vào gian nhà thờ cúng. Hòa An đã cố gắng để kìm giữ cảm xúc của mình để không phải yếu lòng vào giây phút này. Đã bao nhiêu năm anh không dám đối diện với sự ra đi của Vĩnh Trung. Ngày hôm nay đứng ở đây, đối diện với bí mật chàng trai ấy luôn chôn kín.
Lúc này Hòa An mới bắt đầu suy đoán ra được tại sao tất cả những người bạn bè anh em khác của Vĩnh Trung cậu đều biết trừ Tuấn Khải ra. Hòa An không dám tự mình suy diễn rằng Tuấn Khải chính là người mà Vĩnh Trung đem lòng yêu thích trong suốt khoảng thời gian thanh xuân của cậu ta. Không muốn tự mình tin người Vĩnh Trung nhất nhất giữ bí mật không chịu nói ra, người mà suốt cuộc đời cậu ta chỉ có thể