Tất cả đã được sáng tỏ. Người Vĩnh Trung thích chính là Tuấn Khải. Hòa An đầu óc bắt đầu trống rỗng, anh không biết phải chấp nhận sự thật này như thế nào. Nhìn bức ảnh Vĩnh Trung cười tươi mà lòng anh đau như ai lấy ra cào xé.
Tuấn Khải lấy bức ảnh từ trong tay Hòa An. Cẩn thận bỏ lại vào bóp đưa lại cho cô Khoa rồi nhẹ giọng. “Chúng con phải về rồi, tết chúng con sẽ lại ghé. Lần sau nhất định báo trước.”
Nói xong liền nắm lấy tay Hòa An kéo ra ngoài. Hòa An cũng không muốn phản kháng mà đi theo. Lúc lên xe cũng không một ai nói gì với nhau. Trở về nhà Hòa An ngay lập tức đi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa. Một mình bên trong đó hơn một giờ đồng hồ.
Tuấn Khải bên ngoài nấu đồ ăn tối. Sau khi mọi thứ đã xong anh mới từ phía ngoài dịu dàng nói vào. “Em ra ngoài được rồi. Ăn tối xong chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Hòa An lúc này mới chịu đứng dậy đi ra. Không ngoài dự đoán của Tuấn Khải. Mắt cậu lúc này đã sưng húp cả lên. Điểm yếu lớn nhất của Hòa An chính là Vĩnh Trung. Cứ mỗi lần nhắc đến cậu ta Hòa An đều khóc. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tuấn Khải nhìn mặt Hòa An lúc này đau lòng không chịu được. Dù đã cố gắng kìm chế nhưng vẫn đi vòng qua. Từ phía sau luồn tay ra xoay Hòa An lại ôm chặt rồi cuối xuống hôn nhẹ vào đỉnh đầu. “Em đừng như vậy được không?”
Hòa An đẩy Tuấn Khải ra, xoay người trở lại bắt đầu ăn. Cho tới lúc này Hòa An vẫn chưa chịu mở miệng.
Ăn xong Hòa An lại chui lại vào nhà vệ sinh. Tuấn Khải thực sự không chịu nổi nữa. Từ phía bên ngoài nói vào.
“Nếu em không muốn nhìn mặt anh lúc này. Anh sẽ đi ra ngoài. Em đừng ở trong đó nữa.” Nói xong liền xoay người đi ra phía cửa chính. Lúc ra còn cố ý đóng cửa thật mạnh để Hòa An có thể nghe được.
Hòa An không những không ra mà còn như vậy ở yên tới sáng hôm sau. Tuấn Khải cũng lái xe ra ngoài cả đêm tới sáng mới trở về. Lúc trở về liền không thấy Hòa An đâu nữa chỉ thấy trên bàn ăn có một tờ giấy note để lại.
“Em cần một chút ít thời gian! Em sẽ ở nhà ba mẹ. Anh yên tâm, em sẽ đi làm.”
Tuấn Khải cầm tờ giấy lên. Tức giận vo thành một cục rồi ném đi.
Hòa An thực sự đi làm nhưng cả ngày một câu cũng không nói. Lúc đi ăn cũng tranh thủ rồi lén lên phòng y tế. Tới giờ làm mới xuất hiện.
Tuấn Khải còn tệ hơn. Anh làm việc như một cổ máy ở trong phòng tới ăn cũng không cần. Hòa An cả ngày hôm đó đều tránh ánh mắt Tuấn Khải. Cứ ở đâu anh ta xuất hiện cậu liền tránh đi!
Cứ như vậy mà gần một tuần trôi qua. Những ngày này ở một mình Tuấn Khải mới nhận ra sự quan trọng của Hòa An đối với bản thân mình. Thiếu mất đi Hòa An cuộc sống anh giống như đã mất đi một nữa. Những ngóc ngách trong phòng đâu đâu cũng có