Sau tết tầm một tháng công ty chính thức ra mắt dòng café mới. Chỉ trong một tuần đã bán được hơn ba mươi ngàn sản phẩm. Công ty đại thắng. Tất cả phòng ban đều được thưởng lớn. Nhất là phòng ban của Tuấn Khải có công lớn nhất trong cả chuyện lựa chọn loại café và chiến lược quảng bá.
Tuấn Khải và Hòa An quyết định tự lấy tiền thưởng ra chiêu đãi mọi người một trận. Phước Thành cũng chỉ còn một tuần nữa là kết thúc thực tập. Nên Hòa An quyết định là cuối tuần này làm luôn. Từ ngày mọi chuyện được được giải quyết tình cảm của hai người họ càng ngày càng tốt. Thực sự giống như mạch nha vậy. Vừa dính vừa ngọt.
Nhưng chỉ có Phước Thành và Trần Nhân biết hai người họ đang yêu nhau. Còn lại mọi người chỉ kiểu như là hai người hợp cạ thân thiết. Với hai sự nam tính đó khó có thể nghĩ là họ quen nhau được.
Phước Thành đã gần như hoàn thành báo cáo thực tập. Dự án cũng xong nên tuyệt đối rảnh suốt ngày dính tới Trần Nhân.
“Anh sẽ nhớ em chứ?” Phước Thành hỏi Trần Nhân lần thứ một trăm lẻ một câu này.
“Chỉ cần cậu biến khỏi mắt tôi lúc này còn may ra tôi sẽ nhớ!” Trần Nhân giận giữ.
Phước Thành cười khắc khắc đứng dậy.
Hòa An đi theo Phước Thành. Tới bình nước nóng lạnh mới nhỏ tiếng hỏi. “Cậu vẫn thích cậu ta chứ?”
Phước Thành đưa mắt nhìn về dáng vẻ cau có của Trần Nhân. “Còn hay không có ý nghĩa không? Căn bản là không thể.”
“Tùy cậu.” Hòa An cười cười vỗ tay cậu ta rồi xoay người đi vào phòng của Tuấn Khải.
Lúc này anh đang cắm mặt vào máy tính thấy Hòa An vào liền dãn ra. “Lại đây một chút!.”
Hòa An ngoan ngoãn bước đến bên cạnh. “Anh sao vậy?”
Tuấn Khải kéo tay Hòa An về đặt lên thái dương của mình. “Đau đầu quá, giúp anh xoa một chút.”
Hòa An cười cười. Lấy hai nhón trỏ nhấn nhẹ nhàng vào thái dương của Tuấn khải. Nhìn thấy khuôn mặt anh ta ở phía dưới từ từ không còn khó chịu càng nhìn càng thấy động lòng.
“Anh này..” Hòa An đột nhiên dừng động tác.
“Anh nghe, có chuyện gì.?” Tuấn Khải mở mắt ra ngước nhìn Hòa An.
“Phước Thành thích Trần Nhân.!” Hòa An tự dưng nhắc đến chuyện này.
Nhưng Tuấn Khải không có vẻ là bất ngờ. “Rồi thế nào?”
“Anh không bất ngờ sao?” Hòa An thắc mắc.
“Anh nhìn ra được từ lâu rồi.” Tuấn Khải tỏ ra biết tuốt.
“Cũng chỉ là suy đoán của anh.” Hòa An xoay người bước đi. Liền bị Tuấn Khải giữ lại. “Được rồi, vậy có chuyện gì không đấy? Sao tự dưng em lại nhắc đến chuyện này.”
“Anh thử nghĩ có khả năng Trần Nhân sẽ thích cậu ta hay không?”
“Có!” Tuấn Khải gần như trả lời ngay lập tức.
“Nhưng Trần Nhân thích con gái.!” Hòa An tiếp tục đặt ra giả thiết khác.
“Nhưng không phải cậu ta cũng từng thích em sao?” Tuấn Khải tiếp tục công kích.
“Tại sao chuyện này anh cũng biết?” Hòa An bị dọa thật sự.
“Anh cũng nhìn ra được.”
Hòa An bị Tuấn Khải làm cho quay cuồng. “Rốt cuộc anh còn nhìn ra được chuyện gì nữa?”
“Phước Thành và em vốn dĩ có quen biết từ trước.”
Hòa An lần này chính thức bị làm cho cứng người. “Cậu ta nói với anh sao?”
Tuấn Khải cười. “Năm mươi phần trăm thôi. Anh đoán một nữa rồi hỏi lại xác định thêm một nữa. Em không thắc mắc tại sao anh biết địa chỉ nhà em sao?”
Hòa An suýt chút quên mất chi tiết bây giờ nhắc lại mới phát hiện là có nghi vấn. Người trong công ty cũng chỉ biết địa chỉ chung cư anh ở chứ không hề biết địa chỉ nhà của ba mẹ anh. Cả Trần Nhân cũng không biết. Hòa An quên mất là Phước Thành là người duy nhất biết địa chỉ.
Hòa An ra vẻ sợ sệt. “Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện mà anh nhìn ra được nữa đây.”’
Hòa An kéo Hòa An lại chạm tay vào mặt cậu chầm chậm nói. “Từ từ em cũng sẽ biết hết.”
Hòa An với tay lấy nước uống một ngụm nước. “Sao cũng được, coi như em phục anh rồi. Quay lại chuyện lúc nãy. Tại sao anh nghĩ là Trần Nhân sẽ có thể thích Phước Thành?”
Tuấn Khải lấy ly nước trên tay Hòa An. Một hớp uống ngay nơi môi Hòa An vừa tiếp xúc. “Em muốn thử không?”
Ngày thứ bảy mọi người mong đợi cuối cùng cũng tới. Mọi người tết không có dịp tụ hợp. Vừa vào làm liền lao đầu vào công đoạn cuối cùng của dự án. Tới cơm ăn cũng không thấy ngon miệng. Bây giờ được bung xỏa tất nhiên ai cũng hào hứng không chịu được.
Duy chỉ có một người từ đầu tới cuối khuôn mặt cứ thất thường. Không biết vui hay buồn nữa.
“Anh bị đau bụng sao? Hay bị cô