Sau đó thật sự Trần Nhân đúng như ý nguyện. Không còn ai lãi nhãi bên tai nữa. Một hai ngày đầu cậu cảm thấy cực kỳ yên bình thoải mái. Nhưng không thể phủ nhận rằng có chút thiếu thiếu gì đó.
"Sao thế?" Hoà An thấy cậu ta cứ như người không hồn nên hỏi.
"Hả? Anh hỏi em sao?" Trần Nhân giật mình.
"Không thì anh hỏi ai?" Hoà An tiếp tục ăn. Không quan tâm tới cậu ta nữa.
Trần Nhân tiếp tục thần trí bất ổn suốt hơn nữa tháng sau. Cứ nghĩ ban đầu là do không quen. Nhưng tại sao càng lâu càng thấy khó chịu hơn. Nhất là từ ngày hôm đó cho đến nay cả một tin nhắn cũng không có.
Hoà An ở bên cạnh cũng không chịu nổi tâm tình này của Trần Nhân nữa. Bất lực lên tiếng. "Còn nói không để tâm tới, cậu xem cậu thành bộ dạng gì rồi."
"Anh nói gì thế, em đang rất bình thường." Trần Nhân chống chế.
"Vậy ai đang cầm ly nước của anh uống ngon lành vậy? Của mình sao không tự uống đi!" Hoà An khoanh tay lại.
Trần Nhân lúc này mới nhìn lại phát hiện mình cầm sai ly nước rồi. "Anh này. Em có chuyện thắc mắc." Cậu chú ý xung quanh không có ai ở gần mới tiếp tục nói. "Thích con trai ấy, có khác thích con gái không?"
Hoà An mỉm cười. "Có!"
Trần Nhân khẩn trương. "Khác thế nào vậy?"
Hoà An tiếp tục nói. "Cậu tự hỏi lại chính bản thân mình đi!"
"Này này...anh nói đi chứ. Làm sao em biết được.!" Trần Nhân với theo.
Hoà An lúc này tin là Tuấn Khải đã nói đúng. Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Tuấn Khải một câu. "Trần Nhân thực sự thích Phước Thành!" Rồi tiếp tục bước đi.
Trần Nhân tiếp tục quay cuồng suy nghĩ. Vốn dĩ cậu có thể tự mình quyết định có nên chủ động liên lạc lại với Phước Thành hay không. Nhưng cậu lại không tự mình làm mà lại đeo bám theo Hoà An.
"Anh giúp em một tý đi. Một lần thôi mà." Trần Nhân nhỏ giọng nài nỉ không tha.
"Chuyện của cậu thì cậu tự giải quyết đi. Nói anh cũng vô dụng." Hoà An vẫn một lòng phủ phàng tới cùng.
Trần Nhân quay mặt buồn bã bước đi. Hoà An không chịu nổi nữa đành lên tiếng. "Thôi được rồi. Chủ nhật tuần sau Phước Thành làm lễ tốt nghiệp. Nếu rảnh hãy sắp xếp tới một tý. Có thể sẽ được gặp. Lúc đó muốn làm rõ chuyện gì đó thì làm. Đừng phiền anh nữa."
Trần Nhân như vớ được túi vàng ríu rít cảm ơn. Lần này cậu chỉ muốn xác nhận lại rằng bản thân mình có đang lạc hướng hay không thôi!
Cả tuần lễ sau đó lúc nào Trần Nhân cũng canh đồng hồ. Rồi lại kiểm tra điện thoại. Không ngừng coi lịch. Cuối cùng chủ nhật cũng tới. Anh dựa vào hồ sơ thực tập nên biết chính xác trường khoá lớp của Phước Thành. Sáng sớm cậu đã lái xe đi tới đậu ở cổng trường. Định tới khi nào tan lễ sẽ