Từng chiếc xe cứu thương từ cửa tòa nhà biểu diễn gào thét chạy về phía bệnh viện gần đó, Trình Khiêm được đưa lên một chiếc xe cứu thương, dưới sự phối hợp của lão Khúc chạy nhanh đến một bệnh viện tư nhân, dọc theo đường đi Trình Khiêm kéo chặt tay Đàm Tư Cẩm không buông, giống như bàn tay kia chính là cọng rơm cứu mạng cả cuộc đời hắn.
Đàm Tư Cẩm thấy hắn bị thương nặng sắp thành bộ dáng đau đến chết đi sống lại nên cũng đành phải tùy hắn.
Trên đường đi, đầu tiên nhân viên y tế đi theo xe kiểm tra vết thương ở chân Trình Khiêm, cắt rách quần của hắn đơn giản cầm máu và xử lý cố định, vết thương không phải quá lớn nhưng phần bị thương đã hiện ra màu tím đen rất sâu, không có cách nào phán đoán có bị ảnh hưởng đến xương hay không.
Mấy nhân viên y tế của bệnh viện tư nhân đã vào vị trí, chờ xe cứu thương của Trình Khiêm vừa đến liền lập tức rời hắn lên xe lăn đẩy vào bệnh viện, sau khi chụp x quang xong thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, may mà xương của Trình Khiêm cứng rắn, chỉ là xương chày bị đập đến xuất hiện vết nứt, cũng không nghiêm trọng đến mức gãy xương, sau khi bác sĩ chẩn đoán quyết định tiến hành trị liệu thận trọng với hắn, thông qua cố định bên ngoài chân phối hợp với thuốc nhất định để đạt được hiệu quả chữa bệnh tốt nhất.
Trải qua một phen giày vò, rốt cuộc Trình Khiêm cũng được yên ổn ở trên giường bệnh trong phòng VIP, vì để lợi cho tĩnh mạch không trào ngược và tiêu sưng, chân trái bị thương có dụng cụ trên giường tiến hành xử lý nâng cao. Nhưng mà lực chú ý của hắn lại hoàn toàn đặt ở trên người Đàm Tư Cẩm, ngay cả lúc thay quần áo bệnh nhân cũng gắt gao lôi kéo anh không buông tay, khẩn trương lo lắng Đàm Tư Cẩm sẽ suy nghĩ nhiều, cho rằng mình là một kẻ cuồng theo dõi biến thái mà lại bị dọa chạy.
Khi Trình Khiêm nằm chết dí trên giường bệnh truyền nước biển, hoàn cảnh chân trái bị nâng lên cố định khiến hắn càng sinh ra bất an lớn hơn, cảm giác tay chân đều bị khống chế phi thường không ổn. Hắn sống chết không buông tay trái lôi kéo Đàm Tư Cẩm ra, giống như chỉ cần Trình Khiêm buông tay là Đàm Tư Cẩm sẽ nhân cơ hội chạy trốn, lại biến mất trong dòng chảy vận mệnh của hắn.
Tay trái Đàm Tư Cẩm bị hắn nắm lấy, mu bàn tay trắng nõn cũng bị ấn ra dấu đỏ, ánh mắt anh thấy Trình Khiêm bị đau đớn tra tấn trở nên chột dạ, rút khăn giấy giúp hắn lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ lặp lại một câu: "Cậu buông tay ra, tôi sẽ không đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong bình truyền có thuốc chống viêm và giảm đau, cũng giảm bớt chỗ bị thương của Trình Khiêm mà làm toàn thân nóng lên, lòng bàn tay hắn rất nóng còn mang theo chút mồ hôi ướt đẫm làm cho Đàm Tư Cẩm cảm thấy rất không được tự nhiên.
Có lẽ đây chính là phản ứng đặc biệt đối với Alpha đánh dấu mình hoàn toàn, trong phòng bệnh trống trải sạch sẽ chỉ còn lại hai người bọn họ, chỉ là nắm tay nhau nhưng những... mây mưa đã lâu không nghĩ tới lại hiện lên trong đầu Đàm Tư Cẩm, từng chút từng chút tra tấn tâm trí của anh.
Nhưng hiển nhiên Alpha của anh không tin anh, và Đàm Tư Cẩm biết rõ tại sao lại như vậy.
Vành mắt Trình Khiêm đỏ au, ánh mắt vốn lợi hại vô lực nhìn xuống, giống như vẫn là bộ dáng đáng thương khi đi học lúc trước, hoặc so với trước kia còn đáng thương hơn, rốt cuộc hắn có thể thở một ngụm vì mình phân giải một chút, cũng không tình nguyện buông tay, khẩn trương giải thích: "Tư Cẩm, em xin lỗi... Tất cả mọi thứ hôm nay là bất ngờ, anh đừng nghĩ nhiều ... Nếu anh không muốn gặp em thì em sẽ không làm phiền anh nữa, em thề... Cầu xin anh đừng rời đi nữa, đừng trốn tránh em nữa..."
Kỳ thật lòng Đàm Tư Cẩm đã sớm mềm nhũn rối tinh rối mù, anh khẽ thở dài khuyên nhủ: "Tôi biết rồi, cậu không cần gấp gáp, trước mắt cứ dưỡng thương tốt đã, tôi sẽ không đi. Tôi biết vừa rồi cậu đẩy tôi ra, cậu đã cứu tôi và học trò của tôi, làm sao tôi có thể làm những thứ vô ơn được?"
Trái tim Trình Khiêm đột nhiên giống như hòa tan, trở nên ấm áp mà kích động, tràn đầy ngọt ngào cuồng loạn. Thì ra Đàm Tư Cẩm biết vừa rồi xảy ra chuyện gì trên sân khấu, cho dù lúc ấy anh không nhìn thấy, chỉ dựa vào một cái ôm sau lưng, anh cũng biết đó là mình.
Dứt lời, Đàm Tư Cẩm cũng đồng dạng hồi tưởng lại lần gặp gỡ này, tuy không biết Trình Khiêm tìm anh như thế nào, đã phát hiện anh bao lâu, nhưng cuộc gặp gỡ kinh tâm động phách như thế giống như hiệu ứng cầu treo kích phát ra khát vọng sinh lý của anh, làm cho anh đột nhiên nảy sinh ra một loại dũng khí, dũng khí muốn cho nhau một cái thở xả hơi.
Đàm Tư Cẩm dừng lại và tiếp tục, "Tôi có thể chăm sóc cậu cho đến khi chân cậu tốt hơn, cảm ơn đã cứu tôi và học sinh của tôi."
Trình Khiêm kích động ngay cả hô hấp cùng tim đập cũng tạm thời quên đi, phảng phất như bị giải thưởng lớn từ trên trời rơi trúng, đập đến choáng váng đầu óc, cảm thấy hết thảy đều giống như giấc mơ cực kỳ không chân thật. Hắn vụng trộm cắn cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn từ trong khoang miệng truyền đến hắn mới dám tin hết thảy đều là thật, hận không thể để chân mình mãi mãi không khôi phục.
"Cảm ơn..."
Đôi mắt Trình Khiêm ngậm nước trong suốt, đôi mắt đen nhánh được rửa sạch cũng theo đó lóe lên, hắn ngơ ngác nhìn người trước mắt hồi lâu mới nói ra