Khi Trình Khiêm nhìn thấy vết sẹo cắn kia thì cả người bỗng mơ màng một chút, suy nghĩ trong đầu loạn thành một đám lông, hắn nghi ngờ nước mắt mình mông lung bị hôn đến váng đầu, nhưng vết sẹo trước mắt kia lại vô cùng chân thật, rõ ràng khắc ở phía trên xương quai xanh bên trái của Đàm Tư Cẩm, giống như một loại dấu vết không cách nào xóa nhòa.
Đây là tư thế thân mật cỡ nào mới có thể để lại dấu vết, hoặc là nói, chính như tư thế ôm hôn của bọn họ lúc này mới có thể để lại dấu vết như vậy, trái tim Trình Khiêm chợt co rút ngưng đọng, những ngọt ngào vừa mới hòa tan hóa thành băng cứng.
Ngay trong khoảnh khắc dừng lại và thở dốc, Đàm Tư Cẩm giãy thoát khỏi vòng tay của hắn.
Trình Khiêm chợt phản ứng lại đuổi theo bóng dáng liều lĩnh lăn từ trên giường xuống, chân trái cố định hạn chế hành động của hắn, hắn nhảy một bước liền ngã xuống đất, kim trên cánh tay cũng bị kéo xuống bằng vũ lực, máu văng ra một hàng nhỏ kéo dài đỏ tươi.
Trình Khiêm rên rỉ kêu một tiếng, vì chân trái ngã nên có chút đau đớn, là ngay cả thuốc giảm đau cũng không áp chế được cảm giác đau đớn, hai tay hắn chống mặt đất muốn đứng lên lần nữa, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, lỗ kim không ngừng phồng lên chảy máu, mồ hôi lạnh rất nhanh theo hai má chảy xuống.
Ngay khi Trình Khiêm cắn răng mạnh mẽ đứng lên thì một đôi tay hữu lực đỡ lấy cánh tay hắn, lập tức mang theo sức mạnh và nhiệt độ truyền tới, Trình Khiêm trực tiếp kéo người đến phía mình một phen, lảo đảo gắt gao ôm lấy, đặt khí lực còn lại ở trên cánh tay mình.
Đàm Tư Cẩm nghe thấy tiếng té ngã và kêu đau phía sau, vẫn gấp gáp trở về.
Vì một chân Trình Khiêm không dùng được sức, nhào tới còn vội vàng, một bộ phận trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người Đàm Tư Cẩm, hiện giờ đầu hắn đã cao hơn đối phương vài cm, Đàm Tư Cẩm ngửa đầu đặt cằm lên vai Trình Khiêm, thân thể ngửa ra sau thật vất vả mới chống đỡ được, liền nghe thấy Trình Khiêm vùi đầu bên tai anh khóc kêu: "Đừng đi, cầu xin anh đừng đi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khiêm khóc đến nước mắt như hạt châu bị đứt dây, làm đầu vai Đàm Tư Cẩm thấm ra một vết ẩm ướt nóng hổi, Đàm Tư Cẩm muốn khuyên hắn ngồi trở lại giường bệnh, trên tay vừa muốn dùng sức thì lại bị Trình Khiêm hiểu lầm anh muốn đẩy hắn ra, sau đó vùi đầu ôm chặt hơn, giống như một chú chó hoang sắp bị vứt bỏ lần nữa, vừa nức nở vừa vội vàng giải thích: "Em không ghét bỏ vết sẹo của anh... Nếu có ai bắt nạt anh, em sẽ giúp anh trả lại gấp 10 lần... Nếu như, nếu như," Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên tủi thân, ngữ khí cũng dần dần chậm lại, "Anh có Alpha khác, cũng không sao, nếu một ngày nào đó anh còn muốn trở về tìm em, em vẫn sẽ chờ anh..."
Hai mắt Đàm Tư Cẩm giật giật, giống như bị cái gì đó đánh xuyên qua trái tim, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Nói đến cuối cùng thì hơi thở Trình Khiêm cũng phát run, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống, đau đớn thật lớn tra tấn thân thể hắn, mà tâm hồn đau đớn lại càng cấu xé tinh thần của hắn, phảng phất vào giờ khắc này nhìn thấy tận thế của mình, sợ rất nhiều lời không nói ra miệng thì đời này liền không còn cơ hội nữa.
Vì thế Trình Khiêm lấy hết dũng khí, trút toàn bộ lời nói chôn vùi trong lòng nhiều năm ra, "Xin lỗi... Trong những năm qua em vẫn tìm kiếm anh ... Để tìm anh, có một thời gian em đã lật ra một vụ án mười mấy năm trước, lúc đó em mới biết tại sao anh lại sợ bị đánh dấu như vậy, tại sao lại kháng cự tình yêu của em dành cho anh... Lúc đó em thật ngu ngốc, lần lượt ép buộc anh làm tổn thương anh, anh đã sợ hãi biết bao... Em nên biết sớm hơn, sớm một chút biết anh phải tận mắt chứng kiến chuyện không chịu nổi như vậy, cho anh cảm giác an toàn nhiều hơn thì có phải anh sẽ không rời đi hay không... Anh yên tâm, đám người xấu kia đã bị trừng phạt, bọn chúng làm điều ác thì sẽ nhận lại gấp đôi..."
Đàm Tư Cẩm cứng đờ trong ngực Trình Khiêm, mỗi một chữ đều giống như búa tạ cùn gõ vào trái tim anh, từng chút từng chút đột kích bất ngờ, mãnh liệt kéo dây thần kinh toàn thân anh.
Giọng điệu Trình Khiêm càng ngày càng suy yếu, thân thể hắn đã bắt đầu phát run nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt một ngụm cho cổ họng khô khốc, tiếp tục thổ lộ: "Không phải anh nói, anh sợ tình cảm giữa chúng ta là bởi vì pheromone sao... Không đúng, bây giờ không phải chúng ta đều không xé miếng dán ngăn cách ư? Anh vừa hôn em... Anh cũng thích em đúng không..."
Tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, hô hấp trở nên càng thêm trầm trọng, giọng nói cũng càng ngày càng yếu, "Pheromone chỉ là, chỉ là vì để cho chúng ta tìm được nhau. Ngay cả khi không có pheromone... Chúng ta cũng sẽ, ở đây, ở một..."
Dây cung trong đầu đột nhiên đứt đoạn, rốt cuộc Trình Khiêm không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp ngất đi.
Tim Đàm Tư Cẩm như vọt lên chắn cổ họng, anh liều mạng ôm lấy Trình Khiêm nâng thân thể hắn lên trên, thật vất vả mới chống đỡ được bên giường bệnh, sau đó nhanh chóng ấn xuống máy gọi khẩn cấp ở một bên.
Nhân viên y tế đi theo Trình Khiêm khi nghe được tiếng chuông báo động nhanh chóng chạy tới, tiến hành xử lý khẩn cấp vết thương trên tay Trình Khiêm, mà rối loạn nội tiết do nguyên nhân cảm xúc cũng khiến tuyến thể của hắn sinh ra dị thường, cả người sốt cao không hạ, liên tục dùng hai viên ổn định cũng không thể hạ sốt thành công.
Chú Lê nghe tin cũng đã chạy tới bệnh viện, khi ông nhìn thấy Đàm Tư Cẩm canh giữ trước giường bệnh thì không khỏi bị dọa đến dụi dụi mắt. Hai người chỉ chào hỏi một cách ngắn gọn đã bị bác sĩ chủ trị cắt đứt, bác sĩ điều trị tương đối quen thuộc với chú Lê vì thế phương án điều trị vừa mới quyết định xong hỏi: "Ngài Lê, vì chân Tiểu Trình tổng bị thương cộng thêm sưng tuyến thể dẫn đến sốt cao, nếu dùng thuốc ức chế mạnh có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến thương thế của cậu ấy, mạo muội hỏi một câu, cậu ấy có Omega không? Chúng tôi muốn cố gắng sử dụng pheromone của Omega để ngăn chặn sự thay đổi của tuyến thể."
Chú Lê đột nhiên bị hỏi, ông còn chưa trả lời thì Đàm Tư Cẩm