Sau đêm đó, Lục Nhân chẳng những không được đến bệnh viện điều trị, cậu phải đến tòa án lĩnh án phạt của mình. Ba năm tù, một mức án không nặng không nhẹ nhưng cũng đủ khiến cậu không thể tiếp tục công việc bác sĩ được nữa. Cũng đúng thôi, có bệnh viện nào mà muốn nhận một kẻ đã có tiền án nghề nghiệp chứ, có thì cũng là những bệnh viện tư không tên tuổi ở vùng hẻo lánh, nơi mà người ta chẳng biết cậu là ai.Nhưng đó không phải là điều mà Lục Nhân quan tâm, cậu còn không biết là mình còn trụ được đến lúc ra tù hay sẽ chết ở nơi đây. Chắc mấy kẻ ganh ghét mà trông thấy bộ dáng này của cậu thì thỏa mãn lắm nhỉ? Đầu tóc bù xù, lôi thôi nhếch nhác, trên người trải dài đủ mọi loại vết thương. Gần hai năm sống tại đây, dù có nói là quen với những quy củ ngầm, cuộc sống của cậu chẳng khác gì địa ngục. Từng ngày, nếu Lục Nhân không chịu hai đến ba trận đánh của các tên ngục tù cùng phòng, thì cũng là bị quản ngục gây khó dễ, bắt làm những công việc nặng nhọc.Tất cả những điều đó đều là "món quà" do Dương Quân chuẩn bị, để cậu từ từ hưởng thụ. Sau khi vào tù hơn tháng, Dương Quân có đến tận ngục giam gặp cậu. Cũng chẳng có gì ngoài việc thông báo với cậu rằng gia đình cậu đã lụi bại hoàn toàn dưới tay hắn và giờ đây hắn đang truy bắt ba mẹ và anh trai cậu. Lục Nhân lúc đó chỉ rũ mắt nhìn hắn, cậu có chút không tin người đang đứng trước mặt mình là người từng nói những lời yêu thương với mình. À mà không phải! Cậu cười bi thương nghĩ. Tất cả chỉ là vở diễn của hắn để lừa cậu.Dương Quân thấy cậu cười, hắn không hiểu sao có chút mất mát trong lòng, hắn có thể cảm nhận được một chút không đành lòng nhìn cậu như vậy. Nhưng nhớ lại điều ba mẹ cùng anh trai cậu đã làm, hắn lại trầm xuống. Hắn cho rằng mình chỉ đang tiếc nuối một tên điếm mình đã ngủ cùng. Như để chứng minh hắn không sai, Dương Quân liếc bọn cùng phòng Lục Nhân nói:-Muốn làm gì nó thì làm, miễn không chết là được.Lục Nhân lắc lắc đầu cười nhẹ, cậu không muốn bị quá khứ dày vò nữa, coi như cậu với hắn không còn nợ nhau. Hôm nay Dĩ An sẽ đến thăm cậu, sẽ mang bánh bao mà cậu thích ăn do chính tay cô làm, sao cậu ngồi đây nghĩ linh tinh chứ. Nhìn đồng hồ, cũng gần tới giờ rồi, Lục Nhân bỏ ống tay áo xuống nhằm che đi vết thương, cậu không muốn cô gái đó lo lắng cho mình.Dĩ An thường hai tháng tới một lần, cô chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của cậu. Dù Lục Nhân che giấu rất giỏi và nói ổn, Dĩ An vẫn là bác sĩ, làm sao cô không biết những vết thâm, rách trên người cậu là do đâu chứ. Thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã phải nén xuống, vừa ra khỏi phòng giam đã bật khóc.Lục Nhân và Dĩ An không phải không muốn nhắc đến tình hình