Trên đường trở về khu tập trung phạm nhân, Lục Nhân liền rẽ vào căn nhà kho cạnh đường. Đây là nơi duy nhất mà cậu cảm thấy an toàn vì bọn phạm nhân khác rất ít khi lưu đến và đó cũng là nơi câu có thể dành một it thời gian nhỏ nhoi để nghỉ ngơi dưỡng sức. Căn nhà kho này là cậu tình cờ tìm thấy được hơn nửa năm trước, nhìn từ xa nó thật u ám, bẩn thỉu, y như nhà ma vậy. Có tin đồn rằng nơi này từng có một tên ngục tù tự sát nhưng linh hồn hắn không siêu thoát, thỉnh thoảng có người nghe thấy tiếng cười man rợ phát ra từ đó.Lục Nhân từng nghe đến chuyện đó, nhưng đối với cậu, còn gì đáng sợ hơn là phải đối mặt với những tên phạm nhân mất hết nhân cách chứ. Ở trong này lâu, chứng kiến mọi hành động tàn ác, Lục Nhân mới nhận ra thứ đáng sợ nhất trên đời không phải ma quỷ mà chính là con người. Chỉ có con người khi vứt hết mọi rào cản đạo đức thì sẽ không từ thủ đoạn nào để tiêu diệt kẻ ngáng chân mình, còn những kể yếu ớt hơn thì nhẫn tâm chà đạp. Thỉnh thoảng, Lục Nhân suy nghĩ, đến người mà cậu hết lòng yêu thương lại lừa dối cậu thì ma quỷ gì đó có tính là gì.Tìm một chỗ ngồi thoải mái, Lục Nhân mở hộp bánh Dĩ An đem đến, những chiếc bánh đẹp mắt với hương thơm ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh. Nhớ tới lời dặn của cô, Lục Nhân bẻ đôi từng chiếc bánh một, bên trong là nhân đậu xanh thơm ngon kèm với dừa trắng. Dĩ An luôn nhớ khẩu vị của cậu, Lục Nhân từ lúc còn nhỏ đã không thích bánh mặn mà chỉ ưa ngọt, thậm chỉ có những cái bánh ngọt đến nỗi khiến người khác chê bai thì cậu vẫn yêu thích. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chiếc bánh cuối cùng, cái mà hình thù không bắt mắt nhất lại không chứa nhân, mà thay vào đó là một cuộn giấy rơi ra ngoài. Lục Nhân nhẹ nhàng phủi sạch cuộn giấy và mở nó ra, đây có lẽ là kế sách cuối cùng mà Dĩ An có thể làm để đưa tin đến cậu."Nhân ca, em rất mong cuộn giấy này anh đọc được, nếu nó bị phát hiện thì cả anh, gia đình anh sẽ chết thảm dưới tay Dương Quân. Tuy nhiên, anh Lục Băng tin chúng ta sẽ thành công, nên bọn em liều làm vậy. Hiện nay, ba mẹ anh vẫn ổn, Băng ca đã đưa họ đến nơi an toàn. Lúc này Dương Quân đang không đề phòng, chúng ta có một hy vọng để cứu anh ra. Ba ngày nữa, thanh tra nhà tù sẽ đến kiểm tra, ông ấy là người của mình, anh cứ theo chỉ dẫn của ông ấy bọn em sẽ chờ ở ngoài. Để em biết anh đã đọc được tờ giấy này, anh hãy đưa nó cho người dọn phòng, họ sẽ chuyển lại cho bọn em".Lục Nhân cẩn thận gấp cuộn giấy lại rồi nở một nụ cười đúng nghĩa mà hơn hai năm nay chưa từng có. Cậu luôn cầu mong ba mẹ mình vẫn sống tốt, thế là đủ rồi, nếu không vì cậu, họ cũng chẳng phải chịu khổ sở như vậy. Còn việc cậu có ra được nơi đây hay không thì còn phải xem vận may của cậu.Ba ngày sau, đúng như lời Dĩ An nói, tên quản ngục đi từng phòng giam nhắc nhở rằng hôm nay sẽ có giám sát tới, biết điều thì biểu hiện tốt không thì sau này đừng trách hắn. Cuộn giấy kia cậu đã chuyển lại thành công cho người dọn phòng, nếu sự việc cứ tiếp diễn thuận lợi vậy thì thật tốt. Tuy nhiên, gần hết buổi, cậu chẳng thấy người thanh tra nào cả. Không lẽ họ không tìm được