Hoa Ngữ An hít sâu vài cái, dì đến hít thở cũng đau, thời điểm nàng bình tĩnh lại, lúc này mới mở miệng: "Ân, không sao cả."
Hoa Ngữ An nghĩ nghĩ, nếu là công tác, như vậy mọi người đều việc công xử theo phép công, không cần ở việc tư có bất luận cái gì dây dưa đến.
"Hạng mục này không tính là lớn, hiện tại Tiêu Nguyệt đã trở lại, nàng sẽ giúp ta xử lý tiểu hạng mục này."
Liễu Khinh Ca lại cúi đầu ăn cơm, hôm nay nàng kêu sườn heo chua ngọt, Hoa Ngữ An nhớ rõ lần trước nàng kêu cơm hộp cũng có cái này, thoạt nhìn Liễu Khinh Ca rất thích ăn.
"Ngay từ đầu cảm giác có chút xấu hổ, nhưng ngẫm lại cũng không có gì, dù sao ta cùng hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì."
Hoa Ngữ An nói, lời là vậy, nhưng có một số người chỉ cần vừa thấy mặt, sẽ gợi lên một ít chuyện không thoải mái trong trí nhớ, sau đó trong lòng buồn đến hoảng.
Liễu Khinh Ca ứng một câu, hai người liền không nói chuyện nữa, Hoa Ngữ An nhìn nhìn di động, bỗng nhiên lại nhớ tới Liễu Tiêu Nguyệt nữ nhân này... Không biết Lê Kiều Kiều ứng phó như thế nào rồi?
"Khinh Ca, nếu một người thân cận của ngươi phản bội ngươi, ngươi sẽ thế nào?"
Hoa Ngữ An vẫn là hỏi ra miệng, nàng tuy rằng không có nói rõ Dật Nhiên, nhưng nàng muốn nhìn một chút thái độ của Liễu Khinh Ca.
Liễu Khinh Ca buông đũa, lấy khăn giấy xoa xoa miệng, sau đó ngưng thần nhìn Hoa Ngữ An, trong mắt giống như có rất nhiều thứ Hoa Ngữ An xem không hiểu.
"Ngữ An..."
Ngô... Thật là dễ nghe... Hoa Ngữ An cảm giác lại muốn say thanh âm của Liễu Khinh Ca.
"Người có chút thân cận, trên thực tế cảm tình kỳ thật không có tốt như vậy, thân nhân, bằng hữu, người yêu đều giống nhau, nếu quan hệ không có tốt như vậy, phản bội cũng sẽ không cảm thấy có bao nhiêu thương tâm, nếu quan hệ tốt, vậy phải nói cách khác."
Hoa Ngữ An nghe Liễu Khinh Ca nói xong, bỗng nhiên nhớ tới Lạc Phỉ có nói qua, nàng cùng Minh Dật Nhiên cảm tình kỳ thật không có tốt như vậy, bởi vì Liễu Khinh Ca tính tình đạm, cảm tình của bọn họ cũng đạm như nước, như vậy nếu nói cho nàng lời nói...
"Kia... Khinh Ca...! Ta..."
Hoa Ngữ An tâm bùm bùm nhảy nhót, ngay cả lòng bàn chân đều nổi lên một trận tê mỏi, cả người đều không được tự nhiên.
"Ngươi là muốn cùng ta thổ lộ sao?"
Liễu Khinh Ca một tay chống đỡ hàm dưới, nhìn Hoa Ngữ An muốn nói lại thôi, bộ dạng rất khẩn trương, trên mặt treo một mạt tươi cười nghiền ngẫm, trong mắt diệp diệp rực rỡ, giống như đang chờ mong chút gì đó.
Hoa Ngữ An bị Liễu Khinh Ca nói vậy, oanh một tiếng đánh vỡ tổ chức ngôn ngữ, nàng xoát một chút đỏ cả khuôn mặt, tránh đi đôi mắt quá mức mỹ lệ của Liễu Khinh Ca, sau đó nói: "Khinh Ca, đừng nói giỡn, ta có chính sự muốn nói với ngươi."
Liễu Khinh Ca thu hồi tươi cười, thân mình khuynh về sau, đôi tay ôm ngực, nói: "Nói đi!"
Hoa Ngữ An hít sâu một hơi, vừa rồi vốn dĩ là có thể nói ra, chính là Liễu Khinh Ca vui đùa làm nàng có chút chần chừ.
"Cái kia... Liễu Tiêu Nguyệt cùng...Bạn trai của ngươi giống như có chút quan hệ."
Hoa Ngữ An sau khi nói xong, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này đè ở trong lòng nàng thật lâu, vẫn luôn do dự có nên nói hay không, bây giờ nói ra rồi, cảm thấy cả người đều nhẹ nhỏm.
Nàng lập tức giương mắt nhìn Liễu Khinh Ca, đôi mắt đẹp thanh lãnh không có một chút cảm xúc gì, kinh ngạc, thương tâm, phẫn nộ, cảm xúc gì cũng không có.
"Ách... Khinh Ca?"
Hoa Ngữ An thấy Liễu Khinh Ca không có đáp lại, liền gọi nàng một tiếng, lại thấy nàng cười khẽ ra tiếng, nói: "Ta biết."
Ba chữ, lại đem chỉ số thông minh của Hoa Ngữ An đánh nát, hơn nữa bộ dạng của Liễu Khinh Ca, giống như đang nghe chuyện nhà người khác vậy.
"Không... Không phải, Khinh Ca, ngươi như thế nào..."
Ngươi này phản ứng, không theo lẽ thường ra bài a! Hoa Ngữ An căn bản không biết nên nói cái gì nữa!
"Ngữ An..."
Liễu Khinh Ca nhẹ gọi tên Hoa Ngữ An, thanh âm kia như một dòng nước trong chảy vào trái tim Hoa Ngữ An, làm cảm xúc của nàng ổn định không ít.
"Có một số việc, không phải ta không nói ra, mà là hiện tại không phải lúc thích hợp."
Liễu Khinh Ca chậm rãi mở miệng, cảm xúc trong mắt kia Hoa Ngữ An xem không hiểu, giống như là một loại âm lãnh, thập phần nguy hiểm, Hoa Ngữ An không dám hướng vào trong thăm dò.
"Vì cái gì, ngươi còn có thể đối với Liễu Tiêu Nguyệt... tín nhiệm như vậy?"
Hoa Ngữ An không rõ, nếu Liễu Khinh Ca là cảm kích, vậy vì cái gì còn có thể đối với Liễu Tiêu Nguyệt tín nhiệm như vậy, chẳng lẽ công tư phân minh thật sự có thể làm được loại trình độ này sao? Hoa Ngữ An tự hỏi chính mình nàng làm không được.
Liễu Khinh Ca trầm mặc, ánh mắt nhìn Hoa Ngữ An càng ngày càng thâm trầm, đến mức Hoa Ngữ An cho rằng chính mình dung nhập vào Liễu Khinh Ca huyết nhục, cái loại bị ánh mắt vây quanh này, làm Hoa Ngữ An không biết nên xử sự như thế nào.
"Có một số việc... Chỉ có thể để người ta tín nhiệm đi làm."
Liễu Khinh Ca nói xong, liền bắt đầu thu thập tàn cục trên bàn, Hoa Ngữ An ngẩn người, hiển nhiên còn đang tiêu hóa lời vừa rồi của Liễu Khinh Ca, đầu nàng bị lôi kéo thành một đoàn hồ nhão, căn bản không làm rõ được.
Hoa Ngữ An không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì từ cử chỉ của Liễu Khinh Ca đã nói cho nàng, không thể tiếp tục hỏi lại.
Ban đêm, Hoa Ngữ An về tới trong phòng, thời điểm ngủ trên giường, trong đầu vẫn luôn là lời nói vừa rồi của Liễu Khinh Ca...
Có một số việc... Chỉ có thể để người ta tín nhiệm đi làm ...
Hoa Ngữ An lớn mật có một giả thiết... Hơn nữa thậm chí làm nàng ngửi được mùi vị của âm mưu...
Liễu Tiêu Nguyệt là người Liễu Khinh Ca đặt ở bên người Minh Dật Nhiên... Mà Liễu Khinh Ca nói có một số việc chỉ có thể để người nàng tín nhiệm đi làm... Chính là làm Liễu Tiêu Nguyệt cùng Minh Dật Nhiên pha trộn ở bên nhau?
Hoa Ngữ An gãi gãi tóc, này... Rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hoa Ngữ An hôm nay khẳng định là ngủ không được, nàng trong đầu đều là suy nghĩ nguyên nhân vì sao Liễu Khinh Ca ở sau lưng làm những chuyện này... Không nghĩ ra a không nghĩ ra...
Lúc này di động của Hoa Ngữ An lên vang, nàng cầm lên thì thấy tin nhắn của Liễu Khinh Ca.
"Ngữ An... Không cần nghĩ nhiều, có một số việc đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi, ngủ ngon."
Hoa Ngữ An thầm