Liễu Khinh Ca ngồi dậy, duỗi cái eo lười, không có xem ánh mắt co quắt bất an của Hoa Ngữ An.
"Như thế nào còn chưa ngủ?"
Liễu Khinh Ca không có rối rắm vấn đề vừa rồi, người nọ mặt đã đỏ thành quả hồng, nếu lại trêu chọc, sợ là muốn nhiệt đến nổ tung.
"Ngủ không được..."
Hoa Ngữ An thật là ngủ không được, nhớ đến lời nói vừa rồi của Liễu Khinh Ca liền ngủ không được.
"Ngữ An..."
Liễu Khinh Ca lại gọi tên Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An cả người chấn động, trong lòng một trận tê dại.
"Ta không phải người tốt, ta sẽ tính toán một ít việc, chắc chắn sẽ thương tổn một ít người, nhưng ta sẽ không thương tổn ngươi, những chuyện này, về sau ta sẽ nói cho ngươi, ngủ đi!"
Liễu Khinh Ca một bên nói, một bên thu thập tư liệu trên mặt bàn, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại trước sau không có rơi xuống người của Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An lại cảm thấy hiện giờ Liễu Khinh Ca thật có chút muốn né tránh ánh mắt của mình.
Hoa Ngữ An lần đầu tiên thấy Liễu Khinh Ca như vậy, giống như mất đi tự tin, không dám đối mặt với mình...
"Vô luận như thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi."
Hoa Ngữ An không biết vì sao sẽ nói những lời này, nàng cảm thấy Liễu Khinh Ca cô độc, ở một khắc kia, nữ nhân hoàn mỹ này giống như một con thuyền trôi lênh đênh trên biển rộng, cô độc tịch liêu, mênh mang trong bóng đêm, chỉ một mình nàng cô độc phiêu lưu trên biển rộng.
Liễu Khinh Ca quay đầu, nhìn thật sâu Hoa Ngữ An, cặp con ngươi đen nhánh có một cảm xúc không biết tên, diệp diệp rực rỡ.
"Đi ngủ đi, ngủ ngon."
Liễu Khinh Ca đứng dậy về tới phòng, không hề liếc mắt nhìn Hoa Ngữ An một cái, mà Hoa Ngữ An còn đang sững sờ ở tại chỗ...
Ngô... Nàng vừa rồi nói cái gì... Ngô... Nàng như thế nào sẽ nói nói vậy...
Đúng rồi, nàng muốn ra đây làm gì... Nga, phải, uống nước...
Nàng đi đến phòng bếp đổ chén nước, thời điểm đang muốn uống, lại nghe được âm thanh mở cửa của Liễu Khinh Ca, nàng quay đầu lại, phát hiện Liễu Khinh Ca đi vào phòng bếp, nhìn chính mình.
"Sao... Làm sao vậy?"
Nàng cho rằng Liễu Khinh Ca cũng muốn uống nước, đang chuẩn bị đổ một chén nước cho nàng, Liễu Khinh Ca lại sâu kín mở miệng.
"Nhớ kỹ ngươi nói."
Nói xong, Liễu Khinh Ca liền quay về về phòng, cả quá trình tựa hồ không đến năm giây, Hoa Ngữ An giật mình tại chỗ...
Nàng... Vừa rồi như thế nào sẽ nói như vậy a! Hoa Ngữ An nắm chặt ly nước, đứng tại chỗ có chút không biết làm sao... Bị người yêu cầu như vậy cảm giác thật tốt... Chính là vô hình trung lại có một loại cảm giác kỳ quái, như một loại áp lực vô hình, vẫn luôn áp trong lòng mình...
Nàng đem ly nước một hơi uống sạch, ở phòng bếp đứng vài phút mới trở về phòng...
Buổi tối hôm nay, lượng tin tức quá nhiều...
Liễu Khinh Ca sớm đã biết Liễu Tiêu Nguyệt cùng Minh Dật Nhiên có một chân, hơn nữa thoạt nhìn rất có thể là Liễu Khinh Ca an bài như vậy, mà Liễu Khinh Ca nói nàng không phải người tốt... Khả năng sẽ làm ra một ít chuyện thương tổn người khác...
Nhưng nàng sẽ không thương tổn mình...
Hoa Ngữ An nằm ở trên giường, trong đầu vang vọng đều là lời nói của Liễu Khinh Ca... Nàng đến cùng là ngủ không được, nhìn nhìn đồng hồ báo thức ở mép giường, đã 3 giờ sáng, nàng thở dài, cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại... Bất tri bất giác ngủ mất, một đêm toái mộng...
Giấc ngủ không đủ, nghỉ ngơi không đủ, miên man suy nghĩ, cộng thêm dì đến, kết quả cuối cùng là cái gì?
Hoa Ngữ An phát sốt...
Liễu Khinh Ca nhìn nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi, nhưng người nọ tựa hồ còn chưa có rời giường, bữa sáng cũng còn không có làm, nàng trong lòng có chút bất an, liền gõ gõ cửa phòng Hoa Ngữ An, không ai đáp lại...
Lại gõ gõ... Vẫn là không ai đáp lại.
Liễu Khinh Ca nhăn nhăn mày, mím môi, trong lòng bất an dần dần mở rộng, nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, chỉ thấy người kia gắt gao đem chính mình bọc lại trong chăn đơn.
Nàng đi đến mép giường, lúc này mới thấy sắc mặt người nọ phi thường hồng, nàng cúi người lấy tay đặt trên trán của Hoa Ngữ An, lúc này mới phát hiện nóng đến kinh người.
"Ngữ An..."
Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hoa Ngữ An, nhưng người nọ vẫn như cũ nhíu chặt mày, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Liễu Khinh Ca đứng thẳng thân mình, mím môi, xoay người rời khỏi phòng gọi điện thoại.
"Lạc Phỉ, đem hội nghị 9 giờ sáng nay dời lại đến buổi chiều 2 giờ, ta có chút việc cần nghỉ nửa ngày, đợi chút nữa ta sẽ phát tin tức thông tri."
Lạc Phỉ ở đầu bên kia còn đang sững sờ, chưa có phản ứng lại, Liễu Khinh Ca đã treo điện thoại. Lạc Phỉ nhìn di động của mình xuất thần, trong ánh mắt còn tràn ngập không thể tưởng tượng...
Liễu tổng tài không sinh bệnh tuyệt không nghỉ phép, cư nhiên nghỉ nửa ngày! Hơn nữa vừa rồi nghe được, Liễu Khinh Ca không giống như sinh bệnh a!
Lạc Phỉ trong lòng vẫn là có chút bất an, lại gọi điện thoại cho Liễu Khinh Ca.
"Uy, Khinh Ca, ngươi sinh bệnh?"
Lạc Phỉ thật cẩn thận hỏi, không phải là bệnh bao tử lại phát tác đi?
"Không có, ta còn có việc, đợi chút nữa đến công ty lại nói."
Nói xong, Liễu Khinh Ca lại treo điện thoại, sau đó cầm thuốc hạ sốt và nước vào phòng Hoa Ngữ An.
Nàng để thuốc cùng nước ở trên bàn trà gần mép giường, tắt điều hòa, mở quạt.
Vừa rồi thời điểm Lạc Phỉ gọi lại đây, nàng còn do dự có nên nói cho Lạc Phỉ biết Hoa Ngữ An bị bệnh hay không, chính là nghỉ đến Lạc Phỉ đối với Hoa Ngữ An có vài phần tâm tư không an phận, nàng liền cường ngạnh đem cái ý niệm này đè ép xuống.
Nàng gọi cháo trắng, làm ướt khăn lông đắp lên trán cho Hoa Ngữ An.
Có lẽ là cảm giác được vật thể lành lạnh, Hoa Ngữ An gian nan mở mắt ra, mông lung đập vào mắt chính là thân ảnh của Liễu Khinh Ca...
"Khinh Ca..."
Hoa Ngữ An đầu hôn hôn trầm trầm, cái