Hoa Ngữ An ở trong bóng đêm nhìn cánh tay đang đặt trên vòng eo của mình, chóp mũi đều là mùi hương của Liễu Khinh Ca, cánh tay của nàng thậm chí đã chạm được tóc của Liễu Khinh Ca.
"Ân..."
Liễu Khinh Ca tựa hồ phát ra một tiếng trầm ngâm, lực độ trên tay lại buộc chặt thêm một chút, cái trán để trên cánh tay ấm áp của Hoa Ngữ An, thở ra hơi thở, thâm thâm thiển thiển phun ở cánh tay Hoa Ngữ An.
Ngực Hoa Ngữ An phập phồng không ngừng, cơ hồ là hít thở không thông, đặc biệt thanh âm vừa rồi mà Liễu Khinh Ca phát ra giống như tiếng mèo kêu, làm tâm nàng đều bị hòa tan.
Hoa Ngữ An lấy tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Liễu Khinh Ca đang đặt trên eo của mình, cảm giác mềm mại mà ấm áp kia, làm nàng trong lòng chấn động tâm bùm bùm nhảy nhót...
Hoa Ngữ An cưỡng bách chính mình nhắm hai mắt lại, nhưng xung quanh hoàn toàn tối đen, cảm xúc Liễu Khinh Ca mang đến cho nàng càng thêm mãnh liệt, làm nàng không khỏi có chút bực bội, bực bội vì không thể đem những cảm xúc đó loại bỏ, sau đó hảo hảo ngủ.
Cũng không biết loại cảm giác này giằng co bao lâu, Hoa Ngữ An mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng nàng không biết thời điểm mình còn đang phi thường rối rắm, Liễu Khinh Ca lại lộ ra một mạt ý cười đùa dai.
Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca rời khỏi giường trước, nàng không có rối rắm như Hoa Ngữ An, nàng thật cẩn thận không đánh thức người bên kia, tắm xong, thời điểm nàng đang ngồi ở trước bàn trang điểm hóa trang, người nọ mới chậm rãi tỉnh dậy, nàng ngồi ở trên giường, gục đầu xuống, một đầu tóc dài màu đen rũ ở hai bên gương mặt, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.
Liễu Khinh Ca xuyên qua gương nhìn đến bộ dạng mệt mỏi kia của Hoa Ngữ An, trong lòng tê rần, cảm giác ngày hôm qua có phải mình quá phận rồi hay không.
Nàng buông đồ trên tay, đi đến mép giường, nói: "Làm sao vậy?"
Hoa Ngữ An vén tóc một bên mặt, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Khinh Ca, tâm lại không tự giác bang bang loạn nhảy.
"Chỉ là có chút buồn ngủ, không có việc gì."
Hoa Ngữ An nói xong, nằm trở về lăn vài cái sau đó lại ngồi dậy, Liễu Khinh Ca nhìn hành động như đứa nhỏ của Hoa Ngữ An, không khỏi mỉm cười.
Hoa Ngữ An lăn xong rồi, liền ngồi dậy, Liễu Khinh Ca cũng không nói gì nữa, ngồi trở lại trước bàn trang điểm tiếp tục hoá trang.
Hai người chuẩn bị cùng ăn xong bữa sáng, liền đi làm, Tiêu Vân còn đang lệch múi giờ, còn chưa có tỉnh, bất quá Hoa Ngữ An vẫn để lại một phần bữa sáng cho nàng.
Liễu Khinh Ca cùng giám đốc các bộ phận có một hội nghị, là về hạng mục hợp tác của tập đoàn Tam Tài cùng Thiên Dực, Hoa Ngữ An nghe được tập đoàn Tam Tài, cả người liền không được tự nhiên, này đại biểu nhiều ít cũng sẽ có ít tiếp xúc cùng Thành Ý Văn.
Giám đốc hạng mục đại khái thuyết minh hạng mục tôn chỉ, phương hướng chính cùng một ít yêu cầu cơ bản, sau khi tất cả được thông qua, 3 giờ chiều liền có một cái hội nghị cùng người phụ trách của tập đoàn Tam Tài tập đoàn, nói vậy Thành Ý Văn sẽ ở đây, Hoa Ngữ An nghĩ đến tâm tình liền không tốt.
Tan họp xong, Lạc Phỉ đi gần Hoa Ngữ An, lo lắng hỏi: "Thân thể tốt hơn chưa?"
Liễu Khinh Ca còn đang cùng một giám đốc khác nói chuyện, nhưng đôi mắt của nàng đã liếc tới Hoa Ngữ An nơi đó, sắc mặt hiện lên một tia không vui.
"Ân, hảo."
Hoa Ngữ An tự nhiên không có quên chuyện một đêm kia Lạc Phỉ không cẩn thận gọi đến di động của mình, nàng hơi hơi tránh đi ánh mắt cực nóng của Lạc Phỉ, sau đó không dấu vết mà lui về phía sau một bước.
Lạc Phỉ trong lòng chỉ có lo lắng, tự nhiên không có phát hiện hành động rất nhỏ này của Hoa Ngữ An.
"Nếu thân thể không khoẻ liền cùng Khinh Ca nói, nàng sẽ để ngươi trở về nghỉ ngơi."
Lạc Phỉ lo lắng nói, Hoa Ngữ An ứng vài tiếng, Lạc Phỉ tựa hồ còn có rất nhiều công việc phải làm, dặn dò vài tiếng xong, liền vội vàng rời đi.
Liễu Khinh Ca cầm lấy di động, vừa xem điện thoại vừa đi về văn phòng của mình, Hoa Ngữ An đi theo sau, cúi đầu nhìn cuốn ký lục trên tay, nhìn xem hành trình ngày hôm nay.
Hoa Ngữ An không nghĩ tới Liễu Khinh Ca đột nhiên dừng lại, làm nàng đụng phải người nọ, ký lục trên tay cũng rơi trên mặt đất.
"Xin lỗi... Liễu tổng, ta không chú ý."
Thời điểm Hoa Ngữ An khom lưng xuống nhặt, nàng rõ ràng thấy được bên người có một đôi giày da của nam đứng lại đây, sau đó người nọ ngồi xổm xuống giúp Hoa Ngữ An nhặt cuốn ký lục lên, mùi nước hoa Cologne quen thuộc...
Hoa Ngữ An ngẩng đầu lên, Thành Ý Văn kia mặt tuấn tiếu gần ngay trước mắt.
"Hoa tiểu thư."
Thành Ý Văn lễ phép đem ký lục trả lại cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An nói câu cảm ơn xong, vội vàng đứng lên, không hề nhìn Thành Ý Văn.
Liễu Khinh Ca nhìn hết thảy, trong lòng hụt hẫng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thành Ý Văn, trong mắt người nọ rõ ràng còn mang theo tình yêu nồng cháy.
"Thành tiên sinh." Liễu Khinh Ca lạnh lùng mở miệng, sau đó đứng trước mặt Thành Ý Văn.
"Ngài hảo." Liễu Khinh Ca vươn tay, trên mặt mang theo tươi cười chức nghiệp, nhưng cặp mắt đẹp lại nhiều vài phần lạnh lẽo.
Thành Ý Văn một lòng đặt trên người Hoa Ngữ An, hắn nơi nào chú ý tới hàn ý trong mắt Liễu Khinh Ca.
"Ngài hảo, Liễu tổng."
Thành Ý Văn tự nhiên thấy được nữ nhân trước mắt này, thực lễ phép mà vươn tay thăm hỏi.
"Chúng ta còn có việc, hẹn gặp lại."
Liễu Khinh Ca cười cười, quay đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An, nói: "Ngữ An, cần phải đi."
Liễu Khinh Ca mang theo Hoa Ngữ An rời đi, Thành Ý Văn còn đứng tại chỗ, nhìn Hoa Ngữ An, con ngươi thâm thúy tràn ngập bất đắc dĩ cùng ưu thương.
Về tới tầng hai mươi, Hoa Ngữ An một đường đi tới bàn làm việc của mình, nhưng Liễu Khinh Ca lại kêu nàng một tiếng.
"Ngữ An, tiến vào."
Hoa Ngữ An lại quay trở lại, vội vàng không ngừng mà lên tiếng, lập tức theo đi vào.
Liễu Khinh Ca vừa vào cửa, đem văn kiện trên tay tùy ý mà ném ở trên bàn, xoay người đến gần Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An cảm giác được mãnh liệt áp bách, không tự giác mà lui về phía sau vài bước.
"Liễu... Liễu tổng..."
Hoa Ngữ An cảm giác được Liễu Khinh Ca hình như đang sinh khí, chính là nàng căn bản không dám nhìn mắt Liễu Khinh Ca, nàng thực sợ hãi khí tràng của Liễu Khinh Ca lúc này.
"Ngươi đối với hắn còn có cảm giác?"
Liễu Khinh Ca thanh âm thực nhẹ, nhưng Hoa Ngữ An vẫn nghe được rõ ràng, đầu nàng bỗng nhiên trống rỗng, không thể tưởng tượng được Liễu Khinh Ca sẽ hỏi vấn đề này.
"A?"
"Ta hỏi ngươi, đối với hắn có phải còn cảm giác hay không?"
Liễu Khinh Ca nhíu chặt mày, giống đứa nhỏ quật cường muốn một đáp án.
"Ai?"
Hoa Ngữ An hiển nhiên còn đang phản ứng không kịp, nàng vô tội nhìn Liễu Khinh Ca, thấy con ngươi bức thiết của Liễu Khinh Ca.
"Thành Ý Văn."
Liễu Khinh Ca thực kiên nhẫn, ánh mắt nàng vẫn luôn dừng lại trên đôi mắt của Hoa Ngữ An, làm như muốn đem Hoa Ngữ An nhìn thấu vậy.
"Đã không còn, chỉ là có chút xấu hổ."
Hoa Ngữ An quả thực đối với Thành Ý Văn không còn cảm giác, chỉ