"Ta không nên sinh khí sao?"
Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An đang thất thần kia, hai mắt to chớp chớp, tức giận trong lòng liền tan đi một nửa, bộ dạng ủy khuất của người này thật là làm người sinh khí không nổi.
"Có chút số liệu vẫn phải chuẩn bị tốt, cho dù là hạng mục lớn hay nhỏ, đây là yêu cầu cơ bản nhất của ta đối với phương án của hạng mục."
Liễu Khinh Ca ngữ khí mềm xuống, không còn đối chọi gay gắt như vừa rồi, cũng không còn lãnh ngạnh nữa.
"Ân, đã hiểu."
Hoa Ngữ An gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhưng lửa giận vừa rồi trong mắt Liễu Khinh Ca, hình như không phải đến từ sai sót của hạng mục, mà là... từ Thành Ý Văn người này?
Hoa Ngữ An ngay sau đó lại thở dài, cho rằng chính mình suy nghĩ nhiều, Liễu Khinh Ca không có lý do gì nhằm vào Thành Ý Văn a.
Hai ngày này người của tập đoàn Tam Tài không có đến, theo tin tức nói là muốn sửa chữa phương án của hạng mục, tuần tới mới có thể triển khai một hội nghị.
Hai ngày này Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca công tác tương đối trễ, không có nấu cơm, Tiêu Vân cũng có kế hoạch sinh hoạt của mình, buổi tối cơ bản đều sẽ đi ra ngoài cùng bằng hữu gặp mặt uống rượu, thẳng đến một buổi tối trước ngày nàng bay, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca đúng giờ tan tầm, đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, về nhà nấu cơm vì Tiêu Vân làm tiệc tiễn đưa.
Tiêu Vân còn mua rất nhiều rượu, vừa vặn hôm sau là cuối tuần, nói muốn vui vẻ say một đêm.
Hoa Ngữ An cho rằng Tiêu Vân chỉ mua bia thôi, kết quả còn mua cả Whiskey, rượu vang đỏ, liền các loại rượu đều mua trở về.
Sau khi mọi người đều ăn xong cơm chiều, Hoa Ngữ An chủ động đưa ra ý kiến muốn thu thập chén đĩa, nàng không dám cùng hai nữ nhân này đua rượu, nàng tự nhận tửu lượng kém, không thể so được, hơn nữa nàng đã từng uống say một lần, theo Lê Kiều Kiều miêu tả chính là ngây ngốc, vẫn luôn ngây ngô cười, sau đó sẽ làm ra một ít chuyện khác người, tỷ như ôm Lê Kiều Kiều ngủ cả đêm... Còn có... Ai!
Hoa Ngữ An ở phòng bếp rửa chén, động tác đặc biệt chậm, bên ngoài Tiêu Vân cùng Liễu Khinh Ca nói chuyện với nhau tựa hồ càng ngày càng hăng say, thoạt nhìn không khí thực không tồi, nhưng Hoa Ngữ An lại thấy bất an, bất an ở chỗ, nàng sợ chính mình thật sự uống say sẽ xấu mặt, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, ấm áp ở chỗ, nàng ở một thành thị xa lạ, cảm nhận được cảm giác gia đình.
Rửa chén xong, Hoa Ngữ An nơm nớp lo sợ mà đi ra ngoài, quả nhiên bị Tiêu Vân chuốc rượu, Hoa Ngữ An tỏ vẻ tửu lượng của mình không tốt, cho nên lựa chọn uống bia, chính là uống một bình lớn xong, nàng bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng.
Hoa Ngữ An nhìn về phía Liễu Khinh Ca, người nọ đang nghe những chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh khi Tiêu Vân du lịch ở nước ngoài, không phải cái loại ngữ khí vội vàng, liền tính là thao thao bất tuyệt, Tiêu Vân vẫn duy trì nói, một bên tay còn đem ly Whiskey mới được đổ đầy đẩy đến trước mặt Hoa Ngữ An.
"Uống xong này ly, Vân a di nói cho ngươi tiểu bí mật của Khinh Ca."
Liễu Khinh Ca vừa nghe, bất mãn mà nhăn mày, lại không tiện phát tác, Hoa Ngữ An có chút men say ha hả cười cười, nhìn biểu tình bất mãn của Liễu Khinh Ca, trong lòng nổi lên tâm chơi đùa, không nói hai lời cầm lấy chén rượu, một hơi uống cạn, chất lỏng cay độc mang theo rượu hương theo yết hầu chảy vào trong bụng, Hoa Ngữ An trong đầu chỉ có một ý niệm.
Một chút đều không hảo uống...
"Thống khoái."
Tiêu Vân nhìn Hoa Ngữ An mặt mũi đỏ bừng, nhẹ nhàng cười cười, nhìn thoáng qua thần sắc bất mãn của nữ nhi, ha hả cười, mang theo vài phần ý vị đùa dai, Liễu Khinh Ca thở dài, đem ly rượu vang đỏ trong tay một hơi cạn sạch, đem tất cả bất mãn đều nuốt trở lại trong bụng.
"Lỗ tai nàng thực mẫn cảm nga, lúc còn nhỏ một khi chạm vào lỗ tai nàng liền đỏ mặt, sau đó sẽ sinh khí nga ~"
Tiêu Vân ở bên tai Hoa Ngữ An nhẹ giọng nói, Hoa Ngữ An đã có men say, cũng bất chấp tất cả, sau khi nghe được liền cười lên khanh khách.
"Mẹ, ngươi nói gì đó?"
Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, hơi chau mày nhìn Tiêu Vân, chỉ thấy Tiêu Vân một bộ không sao cả mà nhún vai, kiên quyết không nói vừa rồi cùng Hoa Ngữ An nói cái gì.
"Ngữ An, tới, lại uống thêm một chén."
Tiêu Vân lại đổ một ly Whiskey đẩy đến trước mặt Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An không thích hương vị kia, vốn dĩ không muốn uống, nhưng Tiêu Vân lại nói một câu: "Coi như vì tiệc tiễn đưa ta, tới, uống ~"
Tiêu Vân ưu nhã mời rượu, Hoa Ngữ An không lay chuyển được, lại một hơi cạn sạch, nàng hiện tại không ngừng choáng váng, cả người nóng lên, chỉ hiểu được ha hả mà cười.
Liễu Khinh Ca vừa thấy Hoa Ngữ An đã say, liền mở miệng nói: "Mẹ, đủ rồi."
Liễu Khinh Ca ngăn cản hành vi mời rượu của Tiêu Vân, Tiêu Vân ở thương trường tung hoành nhiều năm, sớm đã thành lão yêu tinh, ở trên bàn cơm uống rượu, mời rượu đều là cao thủ, Hoa Ngữ An làm sao có thể địch nổi nàng.
"Vân a di, ngươi cũng uống!"
Hoa Ngữ An ha hả cười, đổ một ly Whiskey cho Tiêu Vân, nhưng nàng tựa hồ đã có chút hôn mê, đổ được nửa ly, tràn ra ngoài không ít.
Tiêu Vân nhìn bộ dạng đáng yêu của Hoa Ngữ An, một khuôn mặt đỏ rực, khóe miệng mang theo ý cười ngây ngốc, ánh mắt mê ly, thật sự thú vị vô cùng.
Tiêu Vân thực dứt khoát đem rượu một hơi uống sạch, sau đó nhìn Liễu Khinh Ca, khóe mắt đều mang theo vài phần giảo hoạt: "Ngươi xem, không phải ta không muốn ngừng, là nàng không muốn