Nếu ta là thánh nhân, có lẽ ta sẽ không biết ghen ghét là gì, nhưng ta không phải.
Ta cũng biết ghen ghét như con người.
Bởi vì chàng, thuộc về ta.
Mà ta, thuộc về chàng.
Rất nhiều năm trước, Hứa Hàn Ngọc từng ở trước mặt nàng thẳng tay tát người nam nhân đang ở cùng nàng một cái tát thật mạnh, mạnh đánh mức phát ra tiếng vang dội khiến nàng hoảng sợ.
Mà đời này khi Tả Tấn Nguyên nhìn thấy người lớn lên ngày càng giống Hứa Hàn Ngọc, Hạ Vân Hoàn trước mặt nàng giơ tay tát Cơ Phác Ngọc một cái tát thật mạnh, cũng vang dội như thế, nàng lại rất bình tĩnh.
-------------------
Bởi vì Cơ Phác Ngọc ở phòng ngủ của nàng, nên trong khoảng thời gian này nàng đều nghỉ ngơi trong phòng của Hạ Vân Hoàn, nhưng đêm nay có chút khác biệt, công việc của nàng ở Hàn Lâm Viện còn chưa làm xong, bên trên lại thúc giục gấp gáp, nàng đành phải hồi phủ, ở thư phòng đem việc làm xong mới có thể nghỉ ngơi.
Thấy trời đã khuya, Tả Tấn Nguyên không muốn làm phiền Hạ Vân Hoàn nên sai người hầu đưa chăn bông đến giường trong thư phòng để ở tạm một đêm.
Kết quả là khi chăn bông đến, Hạ Vân Hoàn cũng tới.
Trên tay hắn còn cầm một cái giỏ.
"Đó là cái gì vậy?"
Nàng tò mò mở ra, bên trong là một chén sủi cảo nước và một đĩa sủi cảo hấp.
"Ta không biết ngươi thích ăn nấu hay hấp cho nên đem cả hai đến."
Hạ Vân Hoàn nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào chăn bông trên giường sau lưng nàng.
Nàng cũng không để ý đến ánh mắt hắn, vẫn nhìn sủi cảo tò mò hỏi.
"Chàng làm?"
Hạ Vân Hoàn đột nhiên nở nụ cười.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ làm sao?"
Mười ngón tay của hắn từ trước đến giờ đều không dính nước, bây giờ còn không có sức ngồi xuống, làm sao có thể vào phòng bếp, hắn có thể vì Tả Tấn Nguyên đi đến thư phòng đã là phúc khí của nàng rồi.
Tả Tấn Nguyên cũng nghĩ như vậy, gật đầu.
Lúc này nàng mới chú ý đến ánh mắt của Hạ Vân Hoàn.
Theo ánh mắt của hắn, nàng nhìn thấy chiếc chăn bông sau lưng.
"Tối nay ngươi ngủ ở chỗ này sao?"
Nàng gật gật đầu.
"Còn có chút chuyện chưa làm xong.
Ngươi về trước đi."
Nàng còn chưa nói xong, Hạ Vân Hoàn đã nằm lên giường.
"Ta mệt rồi."
Ngụ ý là hắn lười đi về phòng.
Bây giờ thân thể hắn càng ngày càng nặng, mỗi bước đi đều tốn rất nhiều sức, hắn nghĩ đến việc phải về phòng liền cảm thấy mệt mỏi.
Mí mắt ngày càng nặng.
Hắn thậm chí không thèm nghe Tả Tấn Nguyên trả lời, trực tiếp nhắm mắt lại.
Tả Tấn Nguyên thấy hắn có vẻ mệt mỏi đành bỏ cuộc, bước nhanh tới đắp chăn cho hắn, rồi đóng cửa sổ lại.
Sau khi chắc chắn Hạ Vân Hoàn ngủ trong thư phòng sẽ không bị cảm lạnh, nàng ngồi lại bàn ăn sủi cảo rồi mới tiếp tục làm việc.
Khi nàng làm xong, người trên giường đã hoàn toàn ngủ say, ngay cả chăn bông cũng bị vứt xuống đất.
Nàng đi tới nhặt chăn bông lên, thổi tắt nến trên bàn.
Hạ Vân Hoàn giống như cảm nhận được nàng đi tới, quay người lại tiến vào một chút, nhường chỗ cho nàng.
Thấy như vậy khiến nàng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn kìm lại, nếu không hắn lại đưa sắc mặt cho nàng xem.
Nàng cẩn thận nằm vào trong, cố gắng không tạo ra động tĩnh.
Kết quả, khi nàng đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì nghe thấy cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, âm thanh nặng nề của cánh cửa gỗ vang lên rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Nàng cảm giác được người bên cạnh động đậy, hiển nhiên đã thức tỉnh.
Nàng lặng lẽ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng hắn để an ủi.
Cả hai người đều sốt ruột, chờ đợi động thái tiếp theo của người đó.
Người đến thư phòng vào giờ này chắc chắn là có ý đồ.
Trong bóng tối, Tả Tấn Nguyên không nhìn thấy dáng vẻ của người tới, nhưng mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang mò mẫm đến gần, sau khi chạm vào chiếc chăn nàng đang đắp mới dừng lại.
Sau đó, ngoài dự kiến của Tả Tấn Nguyên, người này nhấc chăn lên rồi nằm vào.
Mà vị trí nằm của hắn không phải ở bên nàng, mà là bên Hạ Vân Hoàn.
Nàng còn chưa làm gì, Hạ Vân Hoàn đã lên tiếng.
"Ta thật không ngời ngươi lại nôn nóng tự mình đến hầu ngủ như vậy."
Khi những lời này được nói ra, Tả Tấn Nguyên ngẩn người, người đó cũng ngẩn người.
Mà Tả Tấn Nguyên ngẩn người là vì nàng đã đoán được người này là ai.
Mà người này ngẩn người là vì không ngờ rằng Hạ Vân Hoàn lại ở đây.
Sau đó, nàng nhìn Hạ Vân Hoàn giơ tay tát về phía người đó.
Âm thanh thanh thúy lại vang dội, ngay cả nàng cũng cảm thấy đau.
"Vân ca ca, ta không phải suy nghĩ cho ngươi sao? Ngươi hiện tại thật không tiện, cho nên ..."
Cơ Phác Ngọc còn chưa nói xong, Hạ Vân Hoàn lại tát một cái.
Đánh người xong, Hạ Vận Hoàn ra lệnh cho người hầu vào thắp đèn, muốn tận mắt nhìn xem da mặt của Cơ Phác Ngọc dày đến mức nào.
Khuôn mặt của Cơ Phác Ngọc được ngọn nến chiếu sáng rõ ràng.
Hạ Vân Hoàn hoàn toàn không nương tay, khuôn mặt của hắn đã sưng lên đỏ bừng, có thể nhìn thấy dấu tay.
Cơ Phác Ngọc không giận mà cười.
Hắn bình tĩnh sờ lên khuôn mặt bị đánh của mình, cười lạnh.
"Ngay cả ta ngươi cũng dám đánh, ngươi đã quên thân phận của ta sao? Đừng quên, ta chính là được kiệu tám người nâng tiến vào trong phủ, ta còn là hoàng tử, cho dù ngươi có được sủng ái như thế nào, nếu ngươi dám đánh ta chính là dĩ hạ phạm thượng, đừng trách ta bẩm báo phụ hậu."
Ngay cả thân phận cũng nói ra, cho thấy hắn đang tức giận như thế nào.
Tuy rằng là nhân vật chính, nhưng Tả Tấn Nguyên chỉ có thể yên lặng che giấu sự tồn tại của mình, bởi vì ở trong mắt bọn họ, sự tồn tại của nàng căn bản là không đáng nhắc tới.
Nàng hiểu rất rõ, nàng chẳng qua chỉ là thứ để ngụy trang mà thôi.
Hạ Vân Hoàn chắc chắn đã biết trước việc tối nay Cơ Phác Ngọc sẽ đến đây, nên hắn mới tới đây ôm cây đợi thỏ.
Nàng hy vọng hắn sẽ chân thành ở cùng nàng, nhưng đáng