Đêm nay, Tả Tấn Nguyên ngủ không yên, đã mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy mình ở trong vùng tuyết rơi, đang khóc trong tuyết lạnh.
Điều này khiến nàng hoang mang.
Nàng sẽ không bao giờ khóc, tuyệt đối sẽ không giống như nam tử chỉ biết khóc lóc.
Tầm mắt của nàng chỉ có một mảnh mơ hồ.
Tả Tấn Nguyên nghe thấy có tiếng bước chân từ từ đến gần mình.
Nàng không nhìn lên, người đó cũng không phát ra tiếng động, chỉ yên lặng đứng trước mặt nàng, đôi giày bạch ngọc giẫm lên tuyết.
Cái lạnh xung quanh dần dần ập đến, màn đêm buông xuống, nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, trời cũng bắt đầu đổ mưa.
Nàng lạnh đến mức hàm răng cũng run rẩy không ngừng.
Sau đó, nàng đột nhiên nghe thấy người trước mặt mình nói.
"Ngươi thật sự rất si tình, ta cực kì hâm mộ Vân Tự.
Ngươi tốt như vậy nhưng hắn không nhìn thấy, đúng là bị mù rồi, phải không?"
Nàng không trả lời, đáy lòng lại vạn phần không tán đồng.
Nàng không đoán được người tới lại là nam tử, mà nàng lại ở trước mặt một nam tử khóc đến khó coi như vậy, thật là mất mặt.
Khi vẫn đang vô cùng xấu hổ, một bàn tay duỗi ra, hai ngón tay nâng cằm của nàng.
Tay hắn lạnh đến mức cả quai hàm nàng như đông cứng lại.
Nàng nghe thấy hắn nói một câu.
"Nếu lúc trước người mà ta gặp được chính là ngươi, thì thật tốt."
Việc tiếp theo khiến nàng hoàn toàn bất ngờ, một nụ hôn rơi xuống môi nàng.
Mưa rơi lất phất trên mặt đất, vài giọt nhỏ rơi vào mắt nàng.
Nàng chớp mắt nhìn người trước mặt đầy hoài nghi.
Nam tử này bất ngờ bắt đầu cởi y phục trước mặt nàng.
"Tại sao ta phải vì nàng thủ thân như ngọc? Nàng ..." Tả Tấn Nguyên thấy hắn nhếch khóe miệng cười lạnh, nghiêng người về phía nàng.
"Nàng căn bản không xứng.
Thân phận càng cao quý, lại càng bẩn thỉu vô sỉ, ngay cả đến ngươi cũng không bằng."
Thân phận của Tả Tấn Nguyên đối với hắn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, hèn hạ giống như con kiến.
Nhưng có người so với nàng còn không bằng.
Suy nghĩ như vậy dường như khiến người nam nhân này rất vui vẻ.
Nàng bối rối nhìn cơn mưa rơi trên đầu, khi nàng còn đang mê mang, cả người bọn họ đều đã ướt đẫm, đến khi tỉnh táo lại, họ đã ở cùng một phòng.
Căn phòng rất tối, nàng nhìn bóng người trước mặt càng lúc càng mờ mịt, thứ duy nhất rõ ràng chính là nhiệt độ cơ thể và mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể hắn.
Tả Tấn Nguyên cảm thấy ngứa trên mặt, như thể có ngón tay của ai đó đang lướt qua má nàng, nàng sợ hãi mở mắt ra, cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo.
Nàng mê mang nhìn quanh, thấy mình đang ở trong thư phòng mới yên tâm.
May mắn thay, đó là một giấc mơ.
truyện được cập nhật nhanh nhất tại "dấm phu dembuon.vn"
Vừa mới duỗi tay định lau mồ hôi lạnh trên trán, đã có một cái khăn đưa đến trước mặt nàng.
Nàng giật mình nhìn bàn tay đưa khăn, ngay cả trong phòng có người mà nàng cũng không phát hiện được.
Chủ nhân của bàn tay đó là Hạ Vân Hoàn.
Trên mặt Hạ Vân Hoàn không có biểu cảm gì, chỉ mạnh mẽ đưa tay ra lau sạch sẽ mồ hôi lạnh trên mặt nàng, nàng trơ mắt nhìn hắn ném khăn vào thùng gỗ bên cạnh.
"Ngươi...!sao lại tới đây?"
Mùa đông đến, thời tiết tự nhiên sẽ lạnh hơn trước, Hạ Vân Hoàn đã mặc rất nhiều lớp quần áo, nhìn hắn từ xa, trên người chỉ có quần áo dày cộm, phần bụng nhô cao phía dưới cũng khó nhìn thấy.
Thể chất của Hạ Vân Hoàn vốn dĩ thấp hơn người thường, tuy trong thư phòng có bếp sưởi, Hạ Vân Hoàn vẫn mặc quần áo dày, ngón tay lướt qua má cũng lạnh hơn bình thường rất nhiều.
Nàng bất đắc dĩ vươn tay ra, đặt tay Hạ Vân Hoàn vào lòng bàn tay để sưởi ấm.
Thân nhiệt của nàng cao hơn người thường nên không cần lo lắng về vấn đề thân nhiệt.
Vào mùa đông, nàng vẫn luôn ủ ấm cho hắn, nhưng tháng này nàng vội vàng cùng hắn chiến tranh lạnh, bỏ qua sự khó chịu về thân thể của hắn.
Hạ Vân Hoàn lạnh lùng nhìn nàng.
"Ngươi lại gặp ác mộng?"
Hắn nói từ "lại".
Đã lâu rồi nàng không gặp ác mộng.
Mà mỗi lần gặp ác mộng đều tình cờ có hắn ở bên cạnh.
Hắn thực sự không muốn thừa nhận rằng hắn là nguồn cơn ác mộng của nàng.
Tả Tấn Nguyên nói phải cũng không được, nói không phải cũng không xong, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
"Ngươi tới đây có chuyện gì sao?"
Hạ Vân Hoàn đi đến gần, thân thể dựa sát vào nhau nàng.
"Đứa nhỏ sắp chào đời, trong khoảng thời gian này ta luôn cảm thấy có chút bất an, ngươi đừng giận ta nữa, được không?"
Hắn chủ động nắm tay nàng, đặt tay nàng phủ lên phần bụng nhô cao của hắn, để nàng cảm nhận sự sống của một sinh mệnh nhỏ.
Hắn biết Tả Tấn Nguyên rất coi trọng đứa nhỏ này, hắn không dám chắc Tả Tấn Nguyên có thích hắn hay không, nhưng hắn cực kì chắc chắn rằng đứa nhỏ này rất quan trọng đối với Tả Tấn Nguyên, quan trọng hơn cả mạng sống của nàng.
Suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng thực bắt đắc dĩ.
Đây là lần thứ hai Hạ Vân Hoàn chủ động thể hiện sự yếu đuối của mình, Tả Tấn Nguyên vẫn cảm thấy khó tin, nhưng ngay sau đó sự chú ý của nàng đã chuyển sang phần bụng của Hạ Vân Hoàn, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
Hạ Vân Hoàn đột nhiên cảm thấy biểu tình lúc này của nàng rất chướng mắt, cực kì chướng mắt.
Hắn cố nén sự khó chịu, để nàng vuốt ve bụng mình.
"Nó vừa cử động, ngươi có cảm thấy không?"
Đời trước nàng chưa từng tiếp xúc với chuyện này, tự nhiên cảm thấy rất hưng phấn lại vui vẻ, cảm giác như lần đầu được làm mẫu thân.
Hạ Vân Hoàn không nói, mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng.
"Ngươi rất thích