Tả Tấn Nguyên đứng ngoài cửa lo lắng rất lâu, chỉ thấy hạ nhân trong phòng từng người bưng một chậu lại một chậu máu loãng đem ra ngoài, nhưng trong buồng nửa ngày cũng không có động tĩnh, càng không nghe được âm thanh của Hạ Vân Hoàn, bên tai chỉ có âm thanh xộn lộn của người hầu, càng làm đáy lòng nàng bực bội, chỉ muốn đạp cửa xông vào.
Đột nhiên, đôi mắt Tả Tấn Nguyên nhìn thấy thân ảnh nào đó, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới trước mắt đều trở nên yên lặng, một đám người đang kích động cũng bỗng dưng đứng im, chỉ có Tả Tấn Nguyên là nhìn thấy người đó.
Người kia đứng ở bên ngoài cửa sổ, mặc bộ quần áo màu đen, khuôn mặt lạnh băng, cứng đờ trắng bệnh như người chết, cười như không cười, chỉ đứng thẳng ở đó, nhìn nàng rồi lại quét mắt vào phòng.
Người này không phải ai khác, chính là người mà Tả Tấn Nguyên đã từng gặp sau khi chết, chính người này đã đem nàng đến địa phủ, cũng là người đã đem nàng đẩy xuống Vong Xuyên.
Nàng nên xưng hô với hắn như thế nào đây?
Người mang đi hồn phách của người chết.
Hắn xuất hiện, có nghĩa là sắp có một linh hồn chuẩn bị về địa phủ.
Tả Tấn Nguyên nghĩ cũng không dám nghĩ người này là ai, cả người không khống chế được mà run rẩy, bước chân cứng đờ, từng bước một đi đến bên người này.
"Ngươi......!Tại sao......!Lại ở chỗ này......"
Nàng tưởng người này sẽ không trả lời câu hỏi của mình, nhưng không ngờ, người đang đứng thẳng đột nhiên dựa vào cửa sổ, ngón tay tái nhợt chỉ vào bên trong phòng.
Nhìn theo ngón tay của hắn, ánh mắt Tả Tấn Nguyên đột nhiên đọng lại ở đó.
Nơi được ngón tay chỉ vào chính là vị trí của chiếc giường trong phòng sau.
Người trên giường nhắm chặt hai mắt, bởi vì mang thai mà mặt mũi không còn một chút máu, lúc này ngay cả đôi môi cũng trắng bệch, mười ngón tay gắt gao nắm chặt, giống như đang cố nén thật nhiều đau đớn.
"Mang hắn hoặc hài tử của ngươi đi."
Hắn còn chưa nói hết lời, đôi mắt dừng trên người Tả Tấn Nguyên đang thất hồn lạc phách.
Tả Tấn Nguyên sợ đến mức lùi lại.
"Không thể...!Ta...!Ta sẽ không để cho ngươi mang đi...!Không có khả năng..."
Sẽ không ai hiểu được hài tử quan trọng như thế nào đối với nàng.
Hài tử nhất định không thể vứt bỏ.
Nhưng ...
Ánh mắt nàng dừng trên người Hạ Vân Hoàn đã ngất xỉu.
Nàng phải thừa nhận sự thật, ở một thời điểm nào đó, nàng thực sự đã từng suy nghĩ nên lựa chọn Hạ Vân Hoàn hay hài tử của mình.
Nàng hiểu rõ thân thế của Hạ Vân Hoàn hơn ai hết, thậm chí nàng còn trực tiếp đến gặp ngự y chuyên điều trị cho Hạ Vân Hoàn để cẩn thận dò hỏi.
Nếu nói nàng thực sự quan tâm Hạ Vân Hoàn, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn mang thai, nhưng nàng không làm vậy, nàng có tư tâm.
Thậm chí, nàng còn nghĩ Hạ Vân Hoàn có chết cũng không quan trọng, chỉ cần có thể giữ lại hài tử là được.
Vì vậy, cho dù Hạ Vân Hoàn có gây khó dễ hay làm tổn hại đến lòng tự trọng như thế nào, nàng cũng chịu đựng được, thậm chí đối xử tốt với hắn.
Kết quả người này xuất hiện, lại từ từ vạch trần một mặt xấu xí của nàng.
Trong lúc chần chờ, bên tai nàng vang lên tiếng thét chói tai khó nghe của sản công.
"Nhanh ...!Nhanh, đánh thức hài tử ..."
"Thiếu ...!Gia máu ...!Băng ..."
Hai câu nói này đột ngột đánh thức nàng đang trầm ngâm.
Khi Tả Tấn Nguyên ngẩng đầu lên, người kia không biết khi nào đã lướt qua cửa sổ, đi thẳng vào trong phòng, chậm rãi ở bên giường.
Tả Tấn Nguyên sợ đến mức suýt nữa tim nhảy ra khỏi ngực, không dám nghĩ nữa, dưới sự ngăn cản của mọi người, nàng trực tiếp mở cửa lao vào phòng.
"Cả hai người bọn họ, ngươi đều không được động đến, có chuyện gì thì cứ tìm ta."
Cá lẫn tay gấu, nàng đều muốn, nàng chính là tham lam như thế.
Người đang đứng ở trên giường nghe vậy, lại đem ánh mắt dừng trên người nàng.
"Được."
Nàng nhìn đôi môi nhợt nhạt, lạnh lẽo của người đó cử động, nhanh chóng đồng ý với nàng.
Tả Tấn Nguyên không dám vui mừng, cũng không dám thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Nàng biết, người này còn sẽ nói tiếp chuyện gì đó.
Quả nhiên, người này đã đứng trước mặt nàng, cứng đờ như người chết đến gần nàng, cách mặt nàng một cánh tay mới dừng lại.
"Một mạng đổi một mạng, đổi ngươi."
Những lời này vừa nói ra, rõ ràng người này chưa làm gì, nhưng Tả Tấn Nguyên đột nhiên cảm thấy một cơn đau lớn ập đến, xương cốt khắp người đều run lên vì đau.
Khi hoàng hôn xuống núi, hơn một canh giờ sau, lúc Tả Tấn Nguyên đang ngồi trong sân, một người hầu đến nói với nàng Hạ Vân Hoàn đã tỉnh.
Khi đến gặp Hạ Vân Hoàn, trên tay nàng ôm hài tử do không thể ra gió mà được quấn kín mít.
Hài tử mới sinh rất xấu xí, nhìn không thấy giống ai cả.
Sản công bế đứa nhỏ đưa cho nàng cứ ở bên tai nàng nhắc mãi, đứa nhỏ này lớn lên rất giống nàng, chiếc cằm nhọn chắc chắn được di truyền từ Hạ Vân Hoàn.
Tả Tấn Nguyên im lặng nhìn hồi lâu, ngay cả mặt trái xoan cũng nhìn không ra, vẫn luôn cảm thấy xấu xí như con khỉ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Khi nàng ôm hài tử bước vào phòng, người trong phòng đang ốm yếu nằm trên giường, không có người nam tử nào có thể yếu hơn Hạ Vân Hoàn, hắn vừa từ quỷ môn quan dạo một vòng trở về, bây giờ ngay cả trở mình cũng không thể làm được, chỉ có thể nhờ người hầu đút cháo trắng để ăn.
Thấy Tả Tấn Nguyên bước vào phòng, người vẫn luôn không có tinh thần gì mở mắt ra liếc nhìn đứa trẻ nàng đang ôm.
"Xấu xí."
Nửa ngày, trong miệng chỉ phun ra từ này.
Tả Tấn Nguyên hoàn toàn có thể hiểu được sự thất vọng của Hạ Vân Hoàn.
Vì muốn sinh đích nữ, hắn đã liều mạng dùng những dược liệu quý hiếm để bồi bổ, thậm chí còn ngừng thuốc mà đại phu yêu cầu phải uống liên tục hằng ngày, ngay cả sinh mệnh của mình quan trọng như vậy hắn cũng không quan tâm, kết quả lại đổi lấy một cái nam thai, việc này khiến Hạ Vân Hoàn trăm triệu không đoán được.
Hắn vốn định dựa vào đứa nhỏ này để thực hiện những dã tâm trong tương lai.
Bây giờ không khác gì dùng giỏ tre múc nước, tất cả đều thành công dã tràng.
Nhưng trong lòng Tả Tấn Nguyên lại tràn đầy vui mừng, ôm hài tử mãnh liệt nhìn khuôn mặt của Hạ Vân Hoàn.
"Ta cảm thấy sản công không gạt ta.
Lớn lên đúng là rất giống ngươi."
Hạ Vân Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Rồi lại nhìn đứa trẻ được Tả Tấn Nguyên đặt bên cạnh hắn.
"Hiện tại người vui mừng nhất chắc cũng chỉ có ngươi."
Hiện tại hắn chỉ có thể nằm trên giường sống dở chết dở, cũng không biết phải tĩnh dưỡng bao lâu mới có thể hồi phục được.
Cho dù như vậy, Hạ Vân Hoàn cũng không nhịn được duỗi ngón tay ra trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhắm chặt đôi mắt.
Tả Tấn Nguyên bảo người hầu lui xuống, tự mình cầm lấy bát, từ từ đút cho Hạ Vân Hoàn một thìa cháo trắng.
----------------------------------
Đã được một thời gian ngắn