Khi Hàn Ngọc Sanh nhìn thấy người trước mặt, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngón tay không thể duỗi ra.
Nàng di chuyển cơ thể nặng nề của mình, một bàn tay rồi một bàn tay, rồi chậm rãi và liên tục, bò về phía người đó.
* * *
Hàn Ngọc Sanh sinh ra trong một gia đình giàu có, đáng lẽ phải sống nửa đời người cực kỳ xa hoa phung phí, những gì có thể có, đều có được.
Nhưng nàng vẫn sống không bằng một con chó.
Nàng không có địa vị gì trong Hàn gia, hạ nhân khinh thường, ngay cả con chó cũng muốn cắn nàng.
Ở Hàn gia, nàng thường phải tranh giành thức ăn với chó để no bụng.
Họ nói rằng nàng có phụ thân sinh không có mẫu thân dạy, người sinh ra nàng lại trốn trong phòng ăn chay niệm Phật.
Khi còn trẻ thiếu hiểu biết, nàng thường xuyên cãi vã, thậm chí còn đánh nhau với người ta.
Đối với họ, nàng vĩnh viễn là đứa không được dạy dỗ.
Nàng đau lòng đến cực điểm, chạy về phòng tranh cãi với "phụ thân" trên danh nghĩa của mình.
Người kia thẳng tay tát vào mặt nàng, khiến nàng hiểu một điều.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận trợn to hai mắt, không chút lưu tình mà mắng nàng một cách thô bạo.
Hắn nói, bởi vì ngươi không có năng lực, nên bị người khác đánh là đáng!
Chỉ khi ngươi có địa vị ngang hàng với họ, ngươi mới được khóc!
Đã là nữ nhân thì nên gánh vác trách nhiệm, giống rùa đen rút đầu, ngươi cam lòng sao? Ngươi hy vọng mình như thế?
Kể từ ngày đó, nàng không bao giờ gặp lại người đó nữa.
Nàng bắt đầu đi học, học tứ sách ngũ kinh, học 300 bài thơ Đường, không còn phải ăn thức ăn dành cho chó nữa.
Nàng có điểm tâm ăn không hết, vô số quần áo mới và chiếc giường ấm áp.
Nàng không còn phải thức dậy vì lạnh vào nửa đêm nữa.
Nàng sống những ngày tháng như vậy cho đến khi trưởng thành, năm 16 tuổi làm lễ hành quan, nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa, nhưng vẫn được gặp lại hắn lần cuối.
Ngày hôm đó, nàng mặc một chiếc váy đỏ bằng lụa mịn, mái tóc rối bù được buộc lại.
Vào ngày này, dưới sự chủ trì của mọi người, nàng cúi đầu, khom lưng hành lễ với tổ phụ, mẫu thân và phụ thân "đáng kính".
Nàng cụp mi xuống nhìn phụ thân tốt của mình, mẫu thân chính phòng Giang thị cau mày, rõ ràng rất tức giận nhưng lại phải kiềm chế cảm xúc, cắn răng đến mức quai hàm bạch ra.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.
* * *
Trong một căn phòng nhỏ hẹp, cuối cùng nàng cũng gặp được người nam nhân lãnh đạm đã sinh ra nàng, cho dù hắn không muốn.
Nếu nói nàng không hận hắn, là không thể.
Nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng xụi lơ thân thể, chân tay vô lực, hai chân quỳ trên mặt đất mềm nhũn.
Nàng hận hắn, nhưng không phải có câu nói, tận cùng của yêu là hận sao?
Khi nhìn thấy thi thể của hắn, nước mắt nàng không kìm được mà rơi ra.
Ôm cái xác bốc mùi, nàng loạng choạng bước ra khỏi nhà, từng bước từng bước một, cơ thể dường như vượt quá tầm kiểm soát của nàng, toàn thân run rẩy, thậm chí không thể cầm chắc cái xẻng.
Sau khi lặp đi lặp lại mười lần, cuối cùng nàng cũng có đủ sức để nhặt nó lên.
Người này trước khi chết rất thích sạch sẽ, nhưng sau khi chết, ngay cả quần áo của mình cũng bị người khác lột sạch.
Nàng nhớ hắn luôn đeo một chiếc nhẫn vàng trên ngón tay, chiếc nhẫn đó là vật duy nhất có giá trị trên người hắn, là tín vật đính ước mà chủ mẫu Hàn gia đã đưa khi cưới hắn về.
Đây là bảo bối của hắn, khi còn nhỏ nàng không cẩn thận cầm chiếc nhẫn kia, hắn tức giận đến mức hung hăng đánh nàng một cái.
Sau này nhẫn bị nàng cầm đi đổi tiền, thay bằng chiếc nhẫn giả, hắn cũng không biết mà vẫn quý trọng mang trên tay.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trên ngón tay trụi lủi không có gì, chỉ còn lại một dấu vết do đeo nhẫn quanh năm để lại.
Bất đồng với nước da trắng trẻo của hắn, là một chút vàng nhạt.
Bởi hắn đã đeo nó trong nhiều năm như vậy!
Nàng thậm chí không còn sức để khóc, một nắm đất vàng, tờ tiền giấy, không ngừng mà ném vào người hắn.
Sau khi trở về, nàng ở trong nhà, không đi đâu, canh giữ hắn đủ bảy ngày.
Khi sống nàng bất hiếu với hắn, nàng không muốn sau khi hắn chết, nàng vẫn bất hiếu như vậy.
Quỳ trước bia mộ của hắn, dập đầu bảy cái thật mạnh.
Cảm ơn hắn đã sinh ra nàng, cảm ơn hắn đã che chở cho nàng nhiều năm như vậy, cảm ơn hắn đã đánh tỉnh nàng.
Trên người nàng không có thứ gì là của chính mình, chân chính ứng chứng bốn chữ.
Thân vô vật thừa.
Nàng đành phải tay không túc trực bên linh cữu của hắn.
"Nghe nói chưa? Tứ lão gia hình như đã chết một thời gian rồi, trong nhà có mùi quá nặng."
"Aizz, ngươi đừng nói nữa.
Ta nghe tổng quản đại nhân bên cạnh phu nhân nói với người khác, sở dĩ phu nhân cho tam tiểu thư ăn ngon mặc đẹp như vậy, đều nhờ vào công sức của tứ lão gia đó.
Ngươi nói, nam nhân này thời trẻ cùng nhân tình bị phu nhân bắt được sao lại có thể đột nhiên thay đổi tính tình, suy nghĩ cho đứa con mà trước giờ hắn chẳng thèm đoái hoài gì, lúc sinh tam tiểu thư hắn một chút vui vẻ cũng không có, vẻ mặt thất thần đem tam tiểu thư ném vào chuồng ngựa đó!"
"Ta nói..."
Đám người ở ngoài phòng khe khẽ nói nhỏ, nàng chỉ có thể nắm chặt nắm tay, gắt gao nhìn linh bài.
Nàng vẫn bất hiếu như vậy!
Nàng dập đầu đến chảy máu, vẫn cố chấp dập đầu xuống đất cho đến khi ngất xỉu.
Trước kia nàng