Khương Hồng Võ hướng Huyết Ngục bên cạnh ra hiệu một chút.
Liêm đao trong tay Huyết Ngục xoay chuyển, thẳng đến con mắt Tam hoàng tử.
- Dừng tay!
Các cường giả hoàng thất nhao nhao la to.
Liêm đao sắc bén lắc lư phía trước con mắt Tam hoàng tử chợt dừng lại.
Tam hoàng tử do dự, nhưng cố không mở miệng.
- Quỳ xuống!!
Một vài thị vệ hoàng thất nhịn không được mà thét lên ra lệnh bọn người Khương Hồng Dương, hoàng tử không thể mở miệng, nhưng đám hỗn đản các ngươi đây không thể không biết cất nhắc.
Đám người Khương Hồng Dương trong lòng giãy dụa, một khi quỳ xuống, mạng của bọn hắn liền phải giao đến trong tay Khương Hồng Võ.
Khương Nhân cắn răng, thấp giọng nhắc nhở phụ thân.
- Phụ thân, quỳ xuống tiến tới, tìm cơ hội liều chết phản kích, tạo cơ hội cho các cường giả hoàng thất.
Cho dù là cơ hội yếu ớt đều có thể cứu Tam hoàng tử ra.
Nếu quả thật có thể thành, Khương Vương phủ chúng ta chính là ân nhân cứu mạng của Tam hoàng tử.
Khương Hồng Dương chau mày, không sai, nhưng Khương Hồng Võ há lại dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, huống chi nơi đó còn Huyết Ngục tàn nhẫn vây quanh.
- Phụ thân, chúng ta không thể không quỳ, chạy cũng không thoát...!
Khương Nhân còn muốn nhắc nhở, lỗ tai hơi động một chút, sau lưng giống như có tiếng gì đó.
- Coi chừng!
Một vị thị vệ hoàng thất đột nhiên hô to.
Đúng vào lúc này, một thanh hỏa thương màu vàng từ trong bụi mù cùng cuồn cuộn khói đặc ở phía sau lao ra, thổi phù một tiếng, đâm xuyên qua khoang bụng Khương Nhân.
Khương Nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị mang theo nhào ra ngoài.
- Khương Nhân...!
Sắc mặt Khương Hồng Dương đại biến, đang muốn bắt lấy Khương Nhân, một bóng người vàng óng lại theo sát nồng vụ mà xông ra, tốc độ cực nhanh, giống như một đầu liệp ưng, vọt tới phía trước, một tay bóp lấy cái cổ Khương Nhân.
Bọn người Đại trưởng lão lập tức muốn xuất thủ, thân ảnh kia lại chấn mở hỏa dực chói mắt, trùng thiên lao nhanh, lăng không lao xuống vọt tới phía trước Khương Hồng Võ và Huyết Ngục.
- Là ta!!
Khương Phàm tản ra hỏa diễm trước tiên, sau đó lớn tiếng hô to.
Ba vị Huyết Ngục trong chốc lát muốn giết tới liền lập tức dừng liêm đao huyết sắc đang vòng ra.
Bọn hắn phản ứng quá nhanh, cứ như vậy một hồi, liêm đao đã vung ra trước mặt Khương Phàm, nếu như không phải bọn hắn kịp thời phản ứng, rất có thể ba thanh liêm đao này đã trực tiếp tách rời Khương Phàm rồi.
- Nghị nhi??
Hai mắt Khương Hồng Võ lập tức bốc lên hai đạo tinh quang, tiểu gia hỏa quả nhiên còn sống!
Ánh mắt các đội viên Huyết Ngục cũng bốc lên tinh quang, Thánh linh văn, còn sống!
- A!!
Cho đến lúc này, Khương Nhân mới thống khổ kêu thảm, khoang bụng bị xuyên thủng, máu chảy ồ ạt, còn bốc lên mùi thịt.
- Hỗn đản!!
Khương Hồng Dương phẫn nộ lại sốt ruột.
- Hắn còn sống?
Sắc mặt Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vô cùng khó coi.
Tiểu xà lập tức từ trong phế tích xông tới, cuộn đến trên vai Khương Phàm.
Khương Phàm bóp lấy cổ Khương Nhân, thối lui đến trong vòng vây của Huyết Ngục.
- Là ngươi!!
Tam hoàng tử vừa tỉnh táo cảm xúc lại kém chút mất đã khống chế, thì ra là tên hỗn đản này phóng tới trong người hắn một con rắn!
Hèn hạ!
Vô sỉ!
- Vương gia!
Trong lòng Khương Phàm cũng tuôn ra một dòng nước nóng, năm tháng, rốt cuộc cũng gặp được.
- Làm tốt lắm!
Khương Hồng Võ cũng chú ý tới tiểu xà, nếu như không có tiểu xà, hắn mặc dù cũng có khả năng tập kích thành công, nhưng tuyệt đối sẽ không có thuận lợi như vậy.
Mấu chốt nhất là thành công hấp dẫn được ba người