- Tin tức này đã oanh động La Phù, cũng mang theo thế lực bên ngoài La Phù tiến đến điều tra.
Ta vừa vặn có một viên, chờ đến khi trở lại Thiên Sư tông, ngài tìm thời gian bế quan thử một chút.
Khương Phàm sờ lấy thanh đồng tiểu tháp, chỉ có bảo vật như vậy, mới có thể xứng đáng công ơn dưỡng dục của Vương gia.
Khương Hồng Võ nhìn chằm chằm Khương Phàm, lại lắc đầu:
- Không được, loại đan dược này quá trân quý, ta không thể nhận.
- Ngài đã bước vào Sinh Tử cảnh thì càng cần viên đan dược kia.
Ta mặc dù đối với Sinh Tử cảnh không hiểu rõ, nhưng Thánh phẩm hẳn là lại càng dễ bình ổn vượt qua hơn.
- Thánh phẩm xác thực...!
Khương Hồng Võ nhìn ánh mắt chân thành của Khương Phàm, trong lòng tuôn ra một dòng nước nóng.
Khương Phàm kiên trì:
- Ta đã là Thánh phẩm, không còn cần nữa, viên này chính là giữ lại cho ngài.
Khương Hồng Võ nhìn chằm chằm Khương Phàm, cảm khái khẽ nói:
- Diêm lão nói rất đúng!
- Diêm bá? Người nói cái gì rồi?
Khương Phàm trước kia đã cùng Khương Hồng Võ hỏi qua tình huống của Diêm bá, chỉ là mỗi lần đều bị qua loa tắc trách.
Khương Hồng Võ đi ở giữa cánh rừng rậm rạp, trầm mặc một lát, sau đó cũng mở miệng.
- Năm đó, thời điểm Diêm lão đưa con tới đã cho ta hai cam đoan.
Đầu tiên, hắn sẽ dùng thời gian nửa năm, giúp Bạch Hổ quan thanh lý tất cả mãnh thú cấp bá chủ trong phạm vi ngàn dặm, bảo đảm Bạch Hổ quan mười năm không phải lo.
Thứ hai, hắn để lại cho ta huyết văn bảo mệnh, có thể bảo đảm ta tại thời điểm nguy hiểm, kích phát tiềm lực trong thân thể.
Khương Hồng Võ mỗi lần nhớ tới chuyện năm đó, luôn luôn nhịn không được mà cảm khái.
Tình cảnh Bạch Hổ quan ngay lúc đó vô cùng nguy hiểm, Đại Hoang tấn công càng ngày càng mãnh liệt, tám đại cứ điểm tổn thất nặng nề.
Đám người Bạch Ngao Thương thì rời khỏi, nguyên nhân cũng là không chịu nổi cảnh chém giết không dừng hằng đêm kia, còn có nhi nữ thân vệ đều chết thảm.
- Diêm lão thỉnh cầu ta thu dưỡng con mười năm.
Sau mười năm, nếu như hắn tới đón con, sẽ lại cho Khương gia một trận cơ duyên.
Nhưng nếu như hắn không trở về nữa, con chính là hồi báo lớn nhất hắn để lại cho Khương gia.
Khương Hồng Võ nhẹ giọng thở dài:
- Thời gian thật nhanh, chỉ chớp mắt đã qua chín năm rồi.
Không biết hắn có thể trở về hay không, còn có thể tìm tới Khương gia hay không.
- Người có nói qua đi đâu không?
Khương Phàm bỗng nhiên có chút thất lạc, Diêm bá lúc ấy đã nói với hắn, nhất định sẽ trở lại đón hắn, lại không nói qua loại khả năng không trở lại kia.
Mặc dù thời gian cùng Diêm bá ở chung không nhiều, nhưng...!khi hắn còn nhỏ, Diêm bá càng giống như người thân của mình.
Hắn từ chỗ nào đến, phụ thân phụ mẫu của hắn là ai.
Những thứ này, chỉ có Diêm bá biết.
Khương Hồng Võ lắc đầu:
- Hắn có rất nhiều bí mật, hắn không nói, ta cũng không hỏi.
Khương Phàm trầm mặc thật lâu, đem suy nghĩ lo lắng hất ra:
- Uyển Nhi đâu, còn tốt chứ?
- Bọn họ đều rất tốt, chờ đến Thiên Sư tông ở một thời gian, ta sẽ dẫn còn đi gặp bọn họ.
Lúc này, Huyết Ngục truyền đến cảnh cáo, phía trước có tình huống.
Tại chỗ sâu mảnh núi rừng này lại có một tòa thành lớn dựa lưng vào núi.
Bên trong náo nhiệt lại oanh động, rất nhiều người chen chúc trong thành, k1ch tình hoan hô cái gì đó.
Từ bên ngoài trông qua, bắt mắt nhất chính là đại đỉnh nguy nga đứng vững ở trong thành, ánh lửa ngút trời, sóng nhiệt mãnh liệt.
- Đại hội Đan Tông? Đi qua xem một chút.
Trong lòng Khương Hồng Võ khẽ động, mang theo Khương Phàm cùng Huyết Ngục tiến vào cổ thành.
Trong thành mọi người cơ bản đều gom lại, người người nhốn nháo, chen chúc náo nhiệt.
Người người đều quay xung quanh cự đỉnh, kích động hoan hô cái tên Hàn Dạ.
Trên đài cao của cự đỉnh, một thiếu niên bộ dáng tuấn tú trang phục lộng lẫy đang tiếp nhận lấy lời chúc phúc của mấy lão