Tô Triệt nhớ lại hầm đá yêu hầu Khương Phàm đề cập tới, hắn đi qua hỏi thăm, được cho biết vài ngày trước đã rời khỏi.
Tô Triệt không có nhiều thời gian chờ như vậy, hắn cưỡi Kim Sí Đại Bằng rời khỏi, tự mình tìm kiếm Khương Phàm.
- Đuổi theo, nhanh nhanh nhanh, đuổi theo.
- Khẳng định là Đường Diễm nhìn thấy chúng ta nhiều người như vậy, cố ý chạy đến những nơi khác.
- Theo sát Tô Triệt, chỉ cần Đường Diễm tìm được hắn, chúng ta liền đi tới.
- Đi theo Tô Triệt chuẩn không sai, hắn nhất định có thể tìm được Đường Diễm.
Đám người bạo động, phóng tới trong rừng rậm giữa các dãy núi, có một số liền dứt khoát cưỡi lên mãnh cầm, đuổi theo ở trên không.
- Ta đã nói rồi, Khương Phàm Không thể nào đần độn tới giao dịch.
Chớ nhìn hắn bình thường dữ dằn, nhưng kỳ thật rất xảo quyệt.
Tiêu Phượng Ngô theo sát ở phía sau, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Thánh địa đệ tử thật cao ngạo, đều đã vài ngày như vậy, vậy mà Úy Thiên Lang đều không có nhìn thẳng những người bọn hắn đây một chút chớ nói chi là phát hiện ra hắn.
Hắn hận không thể đến phía trước Úy Thiên Lang đi hai vòng, hỏi một câu, huynh đệ, nhìn quen mắt không?
Hai ngày sau.
Sau khi Khương Phàm liên tiếp đào mấy chục hố đất, rốt cuộc cũng đào được một quặng sắt, chôn rất sâu, mà phạm vi thì lại rất lớn.
Tiểu gia hỏa vui sướng đâm sợi rễ xuống.
Hai sợi rễ tinh tế lại non nớt, còn có thể tuỳ tiện tiến vào bên trong sắt đá cứng rắn, thật sự là kỳ diệu.
- Đặt tên cho nó đi.
Dạ An Nhiên ngồi trong hố sâu, thưởng thức dáng vẻ tiểu gia hỏa hấp thu khoáng thạch.
- Thiết Long.
- Cái khác đi.
- Cái tên này cũng không tệ.
- Ngươi là thật lười.
Lúc này, một tiếng gáy to rõ đột nhiên từ bầu trời phương xa truyền đến, thanh âm mát lạnh chói tai, vang động núi sông, rõ rõ ràng ràng truyền vào hố sâu dưới mặt đất này.
Đao Hoàng cảm nhận được k1ch thích huyết mạch quen thuộc, nó nhìn về phía hư không nơi xa rít gào.
- Tô Triệt tới.
Các ngươi ở lại, ta đi nghênh đón thánh huyết.
Khương Phàm rời khỏi hố sâu, nhìn qua bầu trời phương xa.
Kim Sí Đại Bằng giống như mặt trời nở rộ, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, từ bầu trời xa xôi bay tới.
Phía sau mặc dù đi theo một vài con linh cầm nhưng lại ở tận mấy
chục dặm, cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng.
Khương Phàm xông vào rừng rậm, sau khi phóng tới hơn mười dặm liền vươn ra hỏa dực, xông về không trung.
- Năm giọt thánh huyết.
Tô Triệt đứng ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng thần tuấn, đem hộp gấm chứa năm giọt thánh huyết ném cho Khương Phàm.
Khương Phàm mở hộp gấm ra lần lượt cẩn thận kiểm tra.
Tô Triệt nhắc nhở Khương Phàm.
- Mặc dù Thánh huyết quý giá, nhưng không cần quá ỷ lại, một giọt là đủ.
- Ta không cần thánh huyết.
Năm bằng hữu, một người một giọt.
- Đây chính là thánh huyết, cho bằng hữu sao?
- Ngươi, không có bằng hữu sao?
- Tô Triệt ta, có gia tộc, có thánh địa, không cần bằng hữu.
- Ngươi là không giao tiếp được bằng hữu sao?
Khương Phàm cười lắc đầu, tiếp tục kiểm tra thánh huyết.
- Kẻ yếu, mới cần bằng hữu.
- Thật sao? Ý nghĩ rất đặc biệt nha.
Khương Phàm cất hộp gấm vào thanh đồng tiểu tháp, cũng đem thú nguyên Thanh Bằng to lớn ném cho Tô Triệt.
- Chúc mừng, thi thể Thanh Bằng phối hợp thú nguyên Thanh Bằng, nhất định có thể để cho huyết mạch Kim Bằng của ngươi thay đổ lớn.
- Ta chuẩn bị vì muội muội ta.
Tô Triệt kiểm tra thú nguyên, sau khi xác định không có gì không trọn vẹn thì cũng thu vào.
- Gia giáo Đại Diễn thánh địa không sai, so với những thánh địa như Ly Hỏa thánh địa kia mạnh