Nếu quả như thật mất dấu, thánh huyết cơ bản coi như vô duyên.
Thác Bạt Hoằng cau chặt lông mày:
- Ngươi đuổi theo cái tên Tiêu Phượng Ngô kia hai tháng, không phải đang lãng phí thời gian sao?
- Thác Bạt Hoằng, ngươi không phục?
- Ta chỉ cảm giác ngươi không cần thiết quá kiêu ngạo! Không sai, là chúng ta mời ngươi tới, nhưng mời ngươi tới là muốn cùng một chỗ chia sẻ thánh huyết, không phải xin ngươi đến bố thí trợ giúp, đến chế giễu chúng ta!
Thác Bạt Hoằng trực tiếp đối đầu với Úy Thiên Lang, hỏa khí nhẫn nhịn mấy ngày cũng nhịn không được nữa:
- Ngươi hẳn là nên cảm tạ chúng ta lúc này còn muốn nhận ngươi, không phải ngửa đầu quệt miệng, nhận định chúng ta muốn cúng bái ngươi!
- Tốt!! Rất tốt!!
Úy Thiên Lang vung tay lên.
- Đã có người không chào đón, chúng ta đi.
- Dừng lại! Bây giờ không phải là lúc cãi nhau! Chúng ta đều đã đuổi tới nơi này, lại kiên trì thêm mấy ngày nữa, nói không chừng có thể đuổi theo bọn hắn.
u Dương Yên lập tức ngăn cản.
Úy Thiên Lang nghiêm mặt, đang muốn rời đi.
Thác Bạt Hoằng lại hừ lạnh.
- Hắn là cảm giác không đuổi kịp, không có hy vọng, mới tìm lấy cớ muốn rời khỏi, nếu như thánh huyết đang ở trước mắt, ngươi bổ hắn hai đao hắn cũng sẽ không đi.
Không có ta, các ngươi càng không có hi vọng.
Úy Thiên Lang không để ý u Dương Yên đang ngăn cản, hắn lập tức mang theo các đệ tử thánh địa rời khỏi.
- Nhất định phải náo thành thế này? Hắn đi, chúng ta còn đuổi thế nào!
u Dương Yên rất bất mãn thái độ Thác Bạt Hoằng.
- Không đuổi kịp.
Mặc dù Thác Bạt Hoằng không cam tâm, nhưng Kim Sí Đại Bằng đã sớm rời khỏi tầm mắt bọn hắn rồi.
Rất có thể Đường Diễm vẫn luôn từ một nơi bí mật gần đó, chờ Kim Sí Đại Bằng hất đuổi tất cả mọi người sau đó mới xuất hiện.
- Còn có hi vọng.
u Dương Yên nhìn qua phương xa, đau đớn lại xoắn xuýt.
Thánh huyết, nếu như có thể có được toàn bộ, nhất định có thể để linh hồn trọng thương của nàng nhanh chóng khôi phục.
- Không có hy vọng.
Thác Bạt Hoằng lắc đầu, kỳ thật vào cái ngày khi Kim Sí Đại Bằng rời khỏi truy tìm Đường Diễm là hắn đã biết không có hy vọng.
- Ngươi dễ nổi giận như vậy rồi?
- Ý của ta là, không cần thiết lại đuổi, phải có những cách khác dẫn Đường Diễm xuất hiện.
- Ngươi có cách?
- Không có, nhưng chúng ta có thể từ từ suy nghĩ, cũng có thể chậm rãi chờ đợi.
Đường Diễm không phải đệ tử thánh địa thật vất vả với tiến đến một lần, không đến ngũ trọng thiên đỉnh phong là sẽ không dễ dàng rời khỏi.
u Dương Yên xoắn xuýt trong chốc lát, thở dài nói:
- Chỉ có thể như thế thôi.
- Đường Diễm muốn đến ngũ trọng thiên, không thể nào chỉ trong vòng nửa năm.
Chúng ta từ từ đuổi, luôn có thể đợi cơ hội.
Thác Bạt Hoằng bình phục cảm xúc, vừa muốn trấn an u Dương Yên, nơi xa lại truyền đến tiếng oanh động kịch liệt cùng với tiếng gầm gừ tức giận.
- Đó là giọng của Úy Thiên Lang?
Bọn người u Dương Yên hơi biến sắc, lập tức cùng các đệ tử thánh địa tiến lên.
Sau khi Úy Thiên Lang rời khỏi không bao lâu liền bị người khác cản lại.
- Ta là Thanh Phong, đội trưởng phân đội thứ tư, các ngươi sẽ không biết ta.
Thanh Phong từ trong rừng rậm đi ra, vừa cười vừa nói.
Úy Thiên Lang khẽ nhíu mày, không biết.
Từ đầu đến cuối đều không có chú ý bọn thí luyện giả này.
- Có chút ấn tượng, chuyện gì?
Các đệ tử bên cạnh miễn cưỡng gật đầu, bọn hắn cũng không chú ý, nhưng nhìn thì lại thấy hơi quen mắt.
- Đây là đội chúng ta, đây là vừa