Tịch Nhan cũng nhìn về phía bầu trời, trầm ngâm một lát, đôi môi thật mỏng lộ ra nụ cười thản nhiên yếu ớt.
Vấn đề trong lòng giống như đã được xóa bỏ.
Sinh mệnh không có trải nghiệm thì làm sao có được đặc sắc?
Ông trời công bằng với tất cả, cực khổ riêng phần mình thì tự mình biết.
- Ma hồn trong thân thể ngươi cô có nguy hiểm không? Ta có thể giúp gì cho cô không?
Khương Phàm quay đầu vừa hay nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Tịch Nhan, giống như là hoa lan trong cốc vắng, xinh đẹp lại thơm ngát.
Tịch Nhan không nguyện ý chia sẻ bí mật của mình cùng người ngoài, nhưng thấy Khương Phàm hỏi thăm thì lại là nói một câu.
- Chúng ta và cộng sinh, nhưng ta làm chủ.
- Không có nguy hiểm thì tốt.
Khương Phàm không tiếp tục hỏi nhiều, nhìn lên bầu trời, yên lặng ngẩn người, hưởng thụ sự bình tĩnh khó tìm được này.
Tịch Nhan lại nhìn Khương Phàm, sau đó cũng cùng nhìn lên bầu trời, cùng hướng tới tương lai, cùng hưởng thụ phần bình tĩnh này.
- Nghị nhi, có thể xuống giường được rồi sao?
Không bao lâu sau, Khương Tuyền từ đằng xa tới, ngạc nhiên nhìn Khương Phàm ngồi bên vách núi.
- Cô cô, sao người lại tới đây.
Khương Phàm vừa muốn đứng dậy, Tịch Nhan đã trước một bước hắn lấy đỡ.
- Không chào đón ta à, quấy rầy đến các ngươi rồi sao?
Khương Tuyền chú ý tới hành động của Tịch Nhan, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Phụ thân thế nào rồi?
- Bị Thánh Chủ nhốt trong bí cảnh, đoán chừng muốn chờ huynh ấy đột phá mới có thể đi ra ngoài.
Tâm tình Khương Tuyền rất tốt, ca ca xem như trong cái rủi có cái may.
Trước đó điều trị ở Thiên Sư tông nhiều ngày như vậy, kỳ thật đã đến thời khắc mấu chốt để đột phá, bây giờ có thể đi đến Vô Hồi bí cảnh, được Thánh Chủ tự mình chỉ điểm, cơ hội đột phá sẽ càng lớn hơn.
- Ta còn chưa có đến cảm tạ Thánh Chủ, có thể cứu Tịch Nhan và phụ thân ra là nhờ có Thánh Chủ phối hợp.
Khương Phàm cũng thay phụ thân vui mừng, đầu tiên là Đan quốc và Ngọc Đỉnh tông trợ giúp, sau lại có Thánh Chủ tự mình chỉ đạo, mấu chốt hẳn là bên trong viên đan dược truyền kỳ kia còn có rất nhiều lực lượng phi phàm chưa có kích phát ra tới.
Tin tưởng phụ thân thật có thể đột phá, tiến vào Niết Bàn cảnh.
- Ngươi nên tạ ơn Thánh Chủ.
Đại Hoang Ấn của Vô Hồi thánh địa đều đã cho ngươi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt khó có được.
Khương Tuyền càng vui mừng chính là Khương Phàm rốt cuộc cũng đã quyết định tiến vào thánh địa, xem ra còn sẽ được Thánh Chủ tự mình bồi dưỡng.
Cái này khiến cô cô nàng đây dạo này ở trong Vô Hồi thánh địa đều ưỡn thẳng sống lưng, kiêu ngạo, tự hào!
- Cô cô, Đại Hoang Ấn có gì ý nghĩa đặc biệt sao?
- Chờ ngươi đến Đại Hoang thì sẽ hiểu.
Ta thấy thân thể ngươi đã bắt đầu khôi phục, muốn nghe xem cả sự kiện trải qua không?
- Không phải Ly Hỏa thánh địa tham muốn đan dược truyền kỳ sao, trong này còn có người khác tham dự ư?
- Tịch Nhan từ hoàng triều trở về liền biến mất, phụ thân ngươi trở về liền bắt đầu bế quan, Ly Hỏa thánh địa lại ngoài vạn dặm xa xôi, làm sao lại đột nhiên biết được tình huống của hai người bọn họ được?
- Có người đưa cho bọn hắn tin tức?
- Là hoàng thất tự mình đi mời.
- Hoàng thất?
Hô hấp Khương Phàm lập tức dồn dập hơn mấy phần.
Hoàng thất Lang Gia thật không hề có