Khương Phàm kéo Địch Vân nửa chết nửa sống vào thanh đồng tiểu tháp, sau một khắc, toàn thân bạo động liệt diễm, Chu Tước nguyên linh vỗ cánh gáy to, quay quanh thành hình mặt trời, rọi khắp nơi trong hắc ám.
Xuyên Sơn Ngao vừa bị cường quang chiếu tới, ý thức nó chợt hỗn loạn, kêu thảm tháo chạy.
- Chúng ta đi!
Khương Phàm bắt Phượng Bảo Nam vào thanh đồng tiểu tháp, bò lên đ ỉnh núi, tìm tới tượng đá rơi xuống.
Sau khi trời sáng, hắc ám biến mất, ánh sáng tái nhập thế gian, đám mãnh thú mệt mỏi liên tiếp trở lại lãnh địa của mình, nhưng rất nhanh, từng tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết đã phá vỡ bình tĩnh.
Hoa Vị Yêu bị Khương Phàm chọc mù hai mắt, chặt đứt hai tay, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại.
Bành!
Khương Phàm đá vào ngực Hoa Vị Yêu, gắt gao đè ở trên mặt đất:
- Ta cho ngươi cơ hội sống, ngươi không nên tìm tới đường chết! Hoa Vị Yêu, ngươi đời này đều khó có khả năng rời khỏi lao ngục hắc ám.
- Khương Phàm, ngươi chết không yên lành! Mẫu thân của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Hoa Vị Yêu đau đến không muốn sống, há mồm phun ra máu.
- Không cần phải gấp, bà ta chẳng mấy chốc sẽ đến trong lao ngục đoàn tụ với ngươi, còn có Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc! Cả nhà các ngươi, một kẻ cũng đều chạy không thoát!
Khương Phàm vung trọng quyền lên hung hăng nện ở trên mặt Hoa Vị Yêu, răng rắc giòn vang, cái mũi vỡ nát, máu tươi b ắn ra.
Cách đó không xa, Địch Vân thì hai chân bị cắn nát, máu me khắp người, đang hôn mê bất tỉnh.
Phượng Bảo Nam ngưng tụ dây leo, chui vào đan điền Địch Vân, điên cuồng sinh trưởng ở bên trong khí hải.
Cho đến khi dây leo chật ních khí hải, vô tình xé mở, rốt cuộc Địch Vân cũng bị đau đớn đánh tỉnh, vô ý thức muốn điều động năng lượng, lại kinh hãi phát hiện khí hải căn bản không có phản ứng.
- Khốn kiếp, ngươi đang làm gì?!
Sắc mặt Địch Vân tái nhợt trong nháy mắt, sợ hãi thét lên.
Sắc mặt Phượng Bảo Nam không thay đổi nhìn hắn một chút, lật tay từ trong nhẫn không gian triệu ra một cây đại thụ.
Cành lá xanh biếc, tử khí vờn quanh, phía trên treo đầy hài cốt, thịt nát, còn có một tán cây đè vào trong đầu.
Chính là Phượng Vũ Thụ được Phượng Linh Hi biến thành kia!
- Phượng Bảo Nam?
Địch Vân đến bây giờ mới thanh tỉnh lại, khó có thể tin được mà nhìn nam tử trước mặt, không phải đã chết rồi sao? Ta gặp ảo giác sao?
Phượng Bảo Nam nhìn Địch Vân, trên khuôn mặt tái nhợt anh tuấn lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng cặp mắt mông lung lại ch ảy nước mắt xuống.
Hai tay của hắn khống chế cắm đầy dây leo trong khí hải của Địch Vân, tiếp tục sinh trưởng, tuỳ tiện lan tràn.
Tốc độ rất chậm, để Địch Vân rõ ràng cảm nhận cảm giác đau đớn bị xé rách.
- Phượng Bảo Nam, mau dừng tay.
Ngươi không thể giết ta, nếu không Diêm La điện tuyệt đối sẽ không tha Phượng gia các ngươi! Thả ta đi, chúng ta xóa bỏ ân oán, ta tuyệt đối sẽ không trả thù Phượng gia.
Khí hải Địch Vân trở nên rách rưới, linh lực toàn thân không cách nào điều động được, hắn đau đớn lại sợ hãi, giãy dụa ở trước mặt Phượng Bảo Nam.
- Thả ta! Chết tiệt, tên khốn ngươi thả ta ra!
Phượng Bảo Nam mặt đầy nước mắt, nụ cười quỷ dị, khống chế dây leo cuốn lấy xương cốt cả người Địch Vân, cưỡng chế hắn quỳ gối trước mặt Phượng Linh Hi, dùng sức đè ép đầu xuống, sau đó...!Dây leo chui ra khỏi da thịt, mọc ra mầm xanh.
- A...!Thả ta đi...!
Địch Vân đau đến không muốn sống.
- Ngươi sẽ sống...!Vĩnh