Lúc đến tận đây, mọi người mới nhớ tới Khương Phàm từng ở Hồng Liên Đan Thành giận dữ mắng mỏ, cũng nhao nhao suy đoán Bạch Trầm Hương rốt cuộc đã làm gì.
Đây cũng không phải là chọc giận Khương Phàm đơn giản như vậy, khẳng định là đã làm cái gì mạo phạm đến thánh địa.
- Thánh Chủ, thật oan uổng!
- Chúng ta thật cái gì cũng không biết!
Tông chủ Xích Tiêu tông - Tất Nguyên Lãng quỳ gối trước điện, thấp thỏm lo âu lễ bái Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn trên đài cao sâu trong đại điện.
Toàn thân Vô Hồi Thánh Chủ tỏa ra ánh sáng hừng hực, giống như một vòng mặt trời, chiếu thấu cung điện.
Uy thế kinh khủng như thủy triều, liên miên bất tuyệt mãnh liệt kéo tới.
Tất Nguyên Lãng tái nhợt sắc mặt, khí huyết sôi trào, các trưởng lão Xích Tiêu tông ở phía sau toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Ai cũng không nghĩ tới, Khương Phàm giận dữ mắng mỏ vậy mà trở thành sự thật.
Nhưng, chết tiệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Bạch Trầm Hương ở đâu?
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ uy nghiêm giống như Cửu Thiên kinh lôi, rung động cả tòa đại điện rộng rãi.
- Thánh Chủ! Ta thật không biết Bạch Trầm Hương đã đi đâu! Hơn một tháng trước, nàng nói muốn dẫn các con cùng đệ tử của nàng đi ra ngoài lịch luyện, có thể sẽ đi thời gian rất lâu! Ta cân nhắc bọn hắn quả thật có chút ân oán với Khương gia, liền cho phép ra ngoài rồi.
Từ sau đó, nàng không còn liên lạc qua với ta.
Thánh Chủ, ta biết chỉ có những thứ này.
Tất Nguyên Lãng tái nhợt sắc mặt, cao giọng la lên.
Một lão nhân giống như thây khô từ trong cung điện đi ra, con mắt hiện ra u quang tập trung vào Tất Nguyên Lãng:
- Ngươi là tự mình nói! Hay là tiếp nhận khảo vấn linh hồn?
Đây là người chết sao?
Tất Nguyên Lãng khẽ run trong lòng:
- Ta...!Ta nói cái gì?
Bạch Nguyệt nhấc cánh tay khô gầy lên, nhấn về phía trước một cái.
- Aaa… !
Tất Nguyên Lãng căng cứng toàn thân, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dưới ánh mắt kinh dị của tất cả trưởng lão Xích Tiêu tông, một hư ảnh giống Tất Nguyên Lãng bị xé rách đi ra, ổn định ở giữa không trung.
Đó là linh hồn Tất Nguyên Lãng.
Bạch Nguyệt nhấc lên hồn khí, ngưng tụ ba trăm hồn châm, đâm xuyên hồn phách Xích Tiêu tông chủ.
Hồn châm vặn vẹo hóa thành hồn khí, ngưng tụ thành bộ dáng kh ủng bố giống như Tử Thần, quấn chặt linh hồn Tất Nguyên Lãng.
Hình ảnh kinh khủng để một số trưởng lão Xích Tiêu tông trực tiếp ngồi liệt ở nơi đó, toàn thân không cầm được mà run run.
Bạch Nguyệt khống chế Tử Thần quấn quanh linh hồn Tất Nguyên Lãng, răng nanh tàn nhẫn cắn lấy đầu, dò xét ký ức linh hồn.
Linh hồn Tất Nguyên Lãng thê lương giãy dụa, kịch liệt vặn vẹo, bản nhân quỳ ở nơi đó toàn thân cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, miệng mở lớn, đau đớn không chịu nổi.
Thật lâu...!
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Vô Hồi Thánh Chủ trong điện, chậm rãi lắc đầu.
Giọng Vô Hồi Thánh Chủ lạnh nhạt uy nghiêm lần nữa truyền ra cung điện:
- Các ngươi có bí mật gì muốn nói cho ta biết? Chỉ cần nói ra, liền có thể sống.
Còn lại, ném tới Đại Hoang thâm uyên cho ác linh ăn.
- Thánh Chủ, chúng ta thật không biết ngài muốn hỏi điều gì cả.
- Thánh Chủ, còn xin nói cho chúng ta biết tiện nhân Bạch Trầm Hương kia rốt cuộc đã làm cái gì?
- Thánh Chủ, chúng ta thật oan uổng, chúng ta thật không có làm chuyện gì có lỗi với Vô Hồi thánh địa cả.
Các trưởng lão cuống quít hô to, sợ linh hồn mình bị kéo đi ra tra tấn, quá kinh khủng, quá dọa người.
- Trước tiên thả hắn ra.
Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu Bạch Nguyệt phóng thích linh hồn.
Tất Nguyên Lãng mệt mỏi co quắp trên mặt đất, linh hồn truyền đến trận trận nhói nhói, thân