Ngục giam của hành tinh số 33 được xây sâu dưới lòng đất, tựa như muốn đem hết mọi thứ dơ bẩn giấu kín vào trong bóng tối, không dễ gì phơi bày ra trước mặt dân chúng. Matthew đang hưởng thụ những thứ dưới nền đất này, nhà tù giam giữ hắn là nhà tù đặc chế, sáu mặt trên dưới trái phải trước sau đều là thủy tinh, lơ lửng giữa không trung, hết thảy mọi cử động đều không thể giấu được.
Nhưng mà dù thế thì hắn cũng không thể nào nhúc nhích được, sau khi Liên bang Gassard ném hắn vào chỗ này cũng không có cởi còng cho hắn, hai cánh tay hắn hiện tại cứ như bị đổ bê—tông đặt ngay ở trước ngực, chỉ có thể lặp đi lặp lại động tác đánh bóng golf. Mà ngay cả như thế, những động tác này còn đáng sợ hơn cả động tác chơi thông thường, mỗi khi vung tay đều đính kèm âm thanh, điên cuồng đến mức người nhìn sợ hãi không thôi.
Herbert và sĩ quan phụ tá đứng trước màn hình giám sát quan sát hắn tận năm phút, cuối cùng nhẫn không được bèn nhíu mày hỏi: "Tên đó là thuyền trưởng? Người Torrek đều chết sạch cả rồi sao?"
"Hắn tên là Matthew, từng học trong trường quân đội của Liên hiệp, nhưng sau đó đã bị đuổi rồi." Sĩ quan phụ tá giới thiệu bối cảnh của hắn, "Sau khi rời trường thì hắn biến mất một khoảng thời gian, lúc xuất hiện trở lại đã gia nhập Torrek rồi, nghe nói mục đích hắn đến đây là vì muốn đoạt dẫn đường."
"Đoạt dẫn đường?" Herbert nghĩ đến con dâu mình đã bị kích động khi nãy, vẻ mặt trở nên âm trầm, hỏi, "Ai?"
"...Ngài giáo chủ." Sĩ quan phụ tá lúng túng trả lời.
"...Chí hướng của hắn đúng là lớn thật." Herbert cười lạnh một tiếng, "Đi, đến xem hắn có thể mở miệng nói cái gì hay ho."
Bước chân của Herbert có hơi vội vã, con sói đen bên cạnh hắn cũng phải chạy bước nhỏ mới theo kịp, nó thè lưỡi, nét mặt nhìn qua giống như là cười nhăn nhở. Herbert muốn xuống tận phòng giam mặt đối mặt với Matthew. Matthew cuối cùng cũng ngừng vung tay tự mình kiếm trò vui, hắn buồn cười cúi đầu, hai tay buông xuống rồi lại giơ lên, nhếch môi chào hỏi Herbert: "Yo, ngài tướng quân, cuối cùng ông cũng đến."
"Nghe nói cậu muốn nói chuyện với ta?" Herbert khẽ hất hàm, ngạo mạn hỏi Matthew.
"Người ta nói đời sau chẳng bằng đời trước, tin rằng ông hẳn là có đầu óc hơn con trai mình." Matthew mỉm cười đáp.
Nghe thấy đối phương nói xấu chỉ số IQ của con trai mình, Herbert hơi biến sắc, con sói đen bên cạnh hung dữ nhe nanh lộ cả phần hàm màu hồng. Nhưng hắn rất nhanh đã ổn định lại tâm tinh, tiếp tục dùng thái độ cao ngạo lạnh lùng hỏi: "Nghe nói cậu muốn làm một vụ giao dịch với ta?"
Giọng điệu Matthew vẫn cứ cà rỡn: "Đúng vậy tướng quân à, tôi muốn dùng tin tức tôi cung cấp để đổi lấy tự do của mình, còn có cả thuyền của tôi nữa."
Herbert cười thành tiếng, tựa hồ như nghe được một câu chuyện cười, "Ha...vậy còn phải xem cậu có thể cung cấp tin tức gì cho ta rồi."
Matthew vênh váo nói: "A ha, tin rằng ông rất cần tin tức này đấy, nếu không thì vừa nghe qua hai chữ Tháp Đen, ông đâu thể nào đâu có lo lắng đến mức chạy đến tận đây chứ nhỉ?"
Herbert thu hồi lại biểu cảm, mau mắn nói: "Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là tin tức gì?"
"Tin tức Tháp Đen bị hủy diệt hẳn là tin rằng ông có nghe qua, nhưng không biết ông có biết rằng vẫn còn có người sống sót trốn thoát không."
Đôi con ngươi Herbert co rút lại, con sói đen của hắn cũng thè lưỡi hưng phấn lắc đuôi, hắn kiềm chế tâm tình kích động, trầm giọng hỏi: "Ai?"
"Một dẫn đường, hiện tại người nọ đang ở trong khu vực tinh cầu Torrek kiểm soát, tôi giấu người nọ đi rồi, ông có muốn không?" Matthew tựa như một tên thợ săn lành nghề ném mồi ra, híp mắt cười nhìn Herbert. Hắn thấy, cái ông cha này và con của lão đều dễ thao túng như nhau, nhìn hai tay lão xem, đã nén đến mức không chịu được run rẩy rồi kìa, còn có bên cạnh lão ta...con sói đó, chậc chậc, lộ nguyên hình rồi.
Herbert sờ phần lông trên lưng con sói đen, thở sâu ép buộc chính bản thân mình bình tĩnh lại, hắn nhìn Matthew, gằn từng chữ mà nói: "Cậu không nói dối đấy chứ?"
Matthew giơ tay lên rồi lại buông xuống, bất đắc dĩ nói: "Tướng quân à, tính mạng tôi hiện tại đang ở trong tay ông, ông cảm thấy tôi sẽ lừa ông sao?"
"Cho cậu một cơ hội, đem cái tên môi giới dẫn đường qua đây, ta sẽ để cậu đi."
"Tôi làm sao biết ông có gạt tôi hay không? Ông phải để tôi ngồi trên thuyền của mình, rồi mới giao dịch ngay tại khu vực tinh cầu chung."
Herbert không lập tức đồng ý ngay mà suy nghĩ một chút, tuy rằng hi vọng lấy được tin tức về Tháp Đen của hắn là vô cùng cấp thiết, nhưng cũng không thể không lo lắng, hắn sao vó thể bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch dắt mũi chứ. Hắn nhếch môi, vuốt ve con sói đen, ung dung nói: "Được, ta sẽ suy nghĩ, cậu trước cứ nghỉ ngơi ở nơi này cho tốt đi, đợi ta suy nghĩ kỹ rồi sẽ bảo phụ tá của ta đến tìm cậu."
Nghe thấy câu này, trong lòng Matthew bực bội vô cùng, thầm mắng lão già lừa đảo, to giọng nói: "Tướng quân, ông phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội mất đi là không trở lại đâu đấy, hiện tại bọn ta ở nơi này, nhưng mà có trời mới biết Torrek bên đó có thể như con thiêu thân hay không đó, ông cũng biết, bọn ta là đám ô hợp, giỏi nhất là đi ngáng chân người khác mà."
Herbert nhíu mày, ngưng vuốt ve con sói, cuối cùng buông một câu chắc nịch: "48 giờ, ta sẽ trả lời cậu."
Matthew thoáng bình tĩnh lại, cười nói: "Tôi đây sẽ chờ tin tức tốt của ông."
Không quan tâm đến lời chế giễu của Matthew, Herbert dẫn sĩ quan phụ tá sải bước rời đi, nhà tù lại lơ lửng trên không trung lần nữa, loáng thoáng có tiếng hát truyền ra.
Sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn gương mặt không thay đổi của Herbert, vội đi hai bước đến gần hắn hỏi nhỏ: "Tướng quân, ngài tin gã đó không?"
"Năm mươi năm mươi, giống như hắn nói đó, hắn sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn, nhưng cũng không loại bỏ chuyện hắn tùy tiện bắt một người nào đó ra gạt ta." Herbert trầm giọng nói, "Cậu sớm sắp xếp đi, tìm một tinh vực chung có mức an toàn thấp một chút, chuẩn bị trao đổi."
"Tướng quân, như vậy có thể mạo hiểm quá không?"
"Nếu có thể tìm được manh mối về Tháp Đen, những thứ này cũng không tính là gì cả." Herbert khẳng định, "Chỉ có nơi ấy mới thực sự có dẫn đường cao cấp."
Sĩ quan phụ tá không nói thêm gì nữa, yên lặng lùi ra phía sau hắn.
Tạm thời giải quyết xong chuyện của Torrek, Herbert tiếp tục lên mặt đất xem xét tiến độ của Saint Carlos, kỹ sư hệ thống hiện tại vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán, hận không thể quăng luôn bàn phím rồi rời đi, giữa lúc tình hình căng như dây đàn mà chẳng có tí tiến triển nào, hắn đột nhiên lại nhận được một tin tức —— quan hộ vệ của giáo chủ đến.
Chuyện Saint Carlos bị trì hoãn vốn đã khiến Herbert có chút nôn nóng, giờ lại nghe được tin tức này càng thêm nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
"Hắn tới làm gì?"
Sĩ quan phụ tá vội trả lời: "Dựa vào thời điểm này thì khẳng định là hắn đến đón giáo chủ trở về Bergany."
Lúc này Herbert mới nhớ tới cái chuyện bị quẳng đi mất sau đầu này, cái vị giáo chủ được con hắn hộ tống đến hành tinh số 33 đâu mất rồi?! Hắn không vòng vo, hỏi sĩ quan phụ tá: "Giáo chủ đâu?"
Sĩ quan phụ tá vội cúi đầu: "...Không rõ lắm."
Herbert không thể không nổi giận: "Không rõ lắm? Cậu bảo ta lấy ba chữ này để trả lời hắn à?!"
"Tướng quân, quan hộ vệ của giáo chủ