"Tất cả đứng cho ngay ngắn! Đừng có thì thầm nữa!"
Giọng nói nghiêm khắc của nghiên cứu viên ngăn bởi một màn hình truyền tới, rồi chỉ huy người máy trong phòng thí nghiệm loay hoay với "vật thí nghiệm". Đại đa số người bị thí nghiệm đều là do viện bồi dưỡng đưa tới, bọn họ cũng giống như Lanto mới vừa cụ thể hóa được tinh thần thể của mình, cũng có người không có, mặc kệ thế nào, hiện tại tính mạng của cả đám đều được đặt chung một chỗ, bối rối làm theo chỉ thị của người máy, sau khi quét hình kiểm tra thân thể xong, thì bị đeo một cái bịt mắt rồi mang ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tinh thần Lanto không được tốt lắm, trên mặt không có chút sắc, cổ cậu bởi vì mấy ngày trước bị tiêm vào mà bây giờ vẫn còn ân ẩn đau. Airy Gailey đứng cạnh nhìn chỉ có thể lo lắng mà thôi, anh hận không thể lập tức kéo Lanto ra khỏi cái chỗ chết này, nhưng mà... Đây chỉ là hình ảnh phản chiếu, anh chỉ là người xem mà thôi.
So với Airy Gailey bó tay, Cavill có vẻ cố chấp hơn nhiều, nó kiên trì bật người lên quanh quẩn bên người Lanto, nhưng nó làm như vậy chỉ vì muốn được liếc mắt nhìn con chim non trên đỉnh đầu Lanto nhiều hơn tí thôi.
Nhưng mà lần này con chim non trắng nõn đều trốn trong tóc Lanto, không thấy ló đầu ra, Cavill lo lắng, nó lượn quanh Lanto làm đủ trò làm nũng lăn lê bò lết, nhưng lại không có cách nào gây được sự chú ý, Airy Gailey không đành lòng kéo nó lại, nhiều lần nhấn mạnh: "Cavill, tao đã nói rồi, Lanto ở nơi này không phải là thực đâu, sẽ không bị mày ảnh hưởng đâu." Cavill không chịu tiếp nhận cái sự thật tàn khốc này nghẹn ngào nhìn anh, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chằm chằm nhóc con giấu mình trong tóc Lanto.
Một lát sau, Lanto đứng cạnh thiết bị kiểm tra, vòng sáng quét thân thể cậu từ dưới lên trên, mấy ngày nay vẫn cứ lặp đi lặp lại kiểm tra như thế, một chốc sau khi ánh sáng quét thân thể cậu biến mất, một người máy đến bịt mắt cậu lại, dẫn cậu ra khỏi phòng thí nghiệm. Airy Gailey và Cavill vội vàng đuổi theo bước chân của bọn họ, cảnh tượng vội cắt đứt, rồi lại đưa cả hai đến trước một hành lang bị đóng chặt.
Người máy bỏ bịt mắt của Lanto xuống, thuật lại chi tiết nội dung đã được thiết lập: "Ba mươi giây nữa cửa sẽ mở ra, bên trong là một mê cung, xin hãy dùng hết khả năng tìm được cửa ra, nếu không thì tự chịu hậu quả."
"Tôi có chết bên trong đó không?" Lanto hời hợt hỏi.
"Khoảng 10% xác suất."
"Xác suất thấp thế," Lanto tự lẩm bẩm đi về phía cánh cửa chưa mở, "Rốt cuộc thì tôi có thể thoát hay không vậy?"
Nhìn những vết sẹo chằng chịt chưa lành trên gáy Lanto, trong lòng Airy Gailey quặn đau từng đợt, anh không ngừng tự trách, tại sao mình không đến đây sớm hơn chứ, nếu anh sớm xuất hiện thì có thể cứu cậu rồi.
Không lâu sau, cánh cửa không có một khe hở nâng lên từ từ, Lanto không suy nghĩ nhiều, đi thẳng vào, Airy Gailey và Cavill theo sát bên cạnh cậu, cùng quan sát hết thảy những gì cậu thấy.
"Rầm ——" Sau khi cánh cửa phía sau khép lại, Lanto hoàn toàn không quay đầu lại, thong thả bước đi trong mê cung cứ như là đi dạo, thậm chí tâm trạng còn vui vẻ đến mức ngâm nga hát.
Lúc đầu âm thanh của cậu rất nhỏ, âm giọng nhịp nhàng chậm rãi mượt mà ngày càng trở nên du dương hơn, tựa như có một luồng gió mát thổi vào sâu trong khe núi tăm tối, mang theo một mùi hương thơm ngát trong lành vào trong đáy hang.
Đây chẳng phải là bài hát mà Thanh Điểu hay hát sao, lẽ nào hắn học từ Lanto? Trong lòng Airy Gailey lại đặt thêm một dấu chấm hỏi, con chim non nấp cả nửa ngày lúc này cuối cùng cũng thò đầu ra, đôi mắt tròn vo lóe sáng nhìn về một hướng, nó liên tục kêu "chiêm chiếp chiêm chiếp", không chỉ hấp dẫn được sự chú ý của Lanto, mà còn có cả Cavill.
Cavill dựng đuôi giẫm cái chân mèo bật lên, không ngừng muốn ngậm tha con chim nhỏ này ra ngoài, nhưng mà dù là Lanto hay là tinh thần của cậu, đều không hề cảm giác được cử động của nó.
"Sao vậy?" Lanto lấy con chim non đang cào cào trên đỉnh đầu mình xuống, khảy khảy đầu nói, hỏi. Con chim non giơ cái cánh chẳng được bao nhiêu lạng thịt đẩy tay Lanto ra, xoay cổ nhìn về một hướng, không ngừng kêu to: "Chiêm chiếp ——" Lanto nhìn theo hướng của nó, rồi lại đặt nó lên đầu nói: "Rồi rồi, đừng có lo, tao biết mày muốn đi chỗ nào, tao sẽ đi theo ý mày, được chưa?"
"Chiêm chiếp!" Con chim non đứng trên đầu Lanto vung cái cánh thịt chỉ chỉ, Lanto lại như một người cha chiều ý con nhỏ, ngón tay nó chỉ mình đi đâu thì đi về phía đó, nhàn nhã đi xuyên qua hành lang quanh co gấp khúc, đụng tới ngõ cụt cũng không lo lắng, chậm rãi xoay người quay đầu đi trở lại. Mà hai bạn trẻ Airy Gailey và Cavill vô hình bên cạnh hai người lại y như bảo mẫu đi sát hai bên, cảm nhận về thứ mà hai người đó muốn tìm, trong đáy lòng Airy Gailey mơ hồ có dự cảm. Đúng lúc này, tiếng kêu của con chim non trở nên dồn dập, giống như kèn lệnh hành quân cấp tốc, cước bộ của Lanto cũng nhanh dần rồi chuyển thành chạy chậm.
"Chiêm —— chiếp ——" Con chim non mổ đầu Lanto, giục cậu tăng thêm tốc độ, mỏ của nó rất mềm, lực cũng không lớn, nên may mắn mới không xảy ra án mạng.
"Tao đi, đừng mổ tao nữa, còn muốn đi qua đó không hả?" Lanto oán trách, nhưng tốc độ không giảm tí nào. Lúc này mê cung phức tạp trong mắt cậu đã biến thành đơn giản vô cùng, giống như có thứ gì đó đang kêu gọi cậu, luôn chỉ dẫn cậu đi đến đó. Mà con chim non cũng có thể cảm giác được luồng sức mạnh này, tiếng kêu ngày một to dần.
Không lâu sau, trước mặt Lanto xuất hiện một cánh cửa hợp kim hình vòng cung, ánh sáng bàng bạc quanh quẩn xung quanh khung cửa bền chắc, mà trên cửa lại có khắc những hoa văn phức tạp chưa thấy bao giờ, hai phiến lá cọ đối xứng hai bên, phía trên phiến lá có một vương miện màu vàng, dường như ám chỉ đằng sau cánh cửa cất giấu một món đồ trân bảo bí mật nào đó.
Con chim non càng vội vã kêu lên, nó kích động đập cánh cố gắng leo từ trên đỉnh đầu Lanto xuống, có điều nó có lòng mà lại chẳng có lực, vô tình bị rơi thẳng xuống trước mặt Lanto.
Airy Gailey và Cavill thấy hết mọi tình hình đồng thời xông tới, một trái một phải xuyên thẳng qua hình ảnh Lanto đụng cùng một nơi, một người một hổ nén đau nhìn về phía Lanto, may mà cậu cũng chụp được con chim non ngay trong gang tấc. Thấy cảnh tượng này, hai bạn trẻ vô hình nào đó đồng loạt phào nhẹ nhõm.
"Tên nhóc ranh này, mày làm tao sợ muốn chết đó có biết không hả? Còn chưa đủ lông đủ cánh mà muốn nhảy nhảy bay bay cái gì hả!" Lanto cũng chưa hoàn hồn, quở trách con chim non một hồi, mà nó lại không thèm để ý, cái mỏ màu vàng óng nôn nóng mổ lên cánh cửa cách đó không xa.
"Được được được, tao đi xem một chút, xem mày gấp cái gì." Lanto dứt khoát dùng tay ẵm con