Sau khi ra khỏi viện của Đại trưởng công chúa, tâm tình tôi vô cùng thoải mái.
Huyền thuật cùng khế mệnh gì gì đó, dĩ nhiên đều là do tôi thuận miệng bịa ra.
Hiện giờ, Đại trưởng công chúa quả nhiên đã sốt ruột đến độ đứng ngồi không yên, chỉ cần có thuốc há có thể không dùng.
Cho nên lúc tôi nói ra giá tiền, Đại Trưởng công chúa mặc dù hồ nghi nhưng vẫn muốn thử một lần.
Tôi hiểu rõ cái lý phải làm điệu làm bộ cho nên lấy cớ hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt, không tiện hành sự… để thoái thác, sau khi cáo lui rời khỏi viện tử của Đại trưởng công chúa liền quay trở về phòng.
Thật ra thì ngay tại thời điểm mở mồm ra giá, tôi đã cảm thấy hơi thấp nên có chút hối hận.
Hai mươi lượng vàng, đối với đám dân đen bình thường thì tất nhiên là một con số khổng lồ, nhưng đối với người của phủ Hoàn mà nói thì chẳng qua chỉ là bằng số tiền chuẩn bị lễ vật lúc xuất môn làm khách mà thôi.
Đáng lẽ tôi phải nói khống lên một tí, ví dụ như tám mươi lượng vàng chẳng hạn.
Tám mươi lượng vàng… Đáy lòng tôi không khỏi có chút ngứa ngáy, số vàng đó đủ để mua lại điền trạch của tổ phụ tôi.
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn đề ý dò la về tung tích số điền trạch của tổ phụ.
Trong cái rủi có cái may, điền trạch của tổ phụ vẫn luôn nằm trong tay quan phủ, chưa được bán ra.
Không phải quan phủ Hoài Nam không muốn bán mà ngược lại, là do đám người đó quá tham lam.
Mấy năm gần đây mùa màng thất bát, lũ lụt dịch bệnh liên miên, ruộng đất để hoang vu khiến cho giá đất càng lúc càng giảm.
Quan phủ Hoài Nam treo giá điền sản này còn đắt hơn cả đất kinh kỳ, tất nhiên là chẳng có ma nào hỏi han đến.
Trừ chuyện này ra, ở ngoài còn có thêm lời đồn đãi nói rằng đất này chẳng lành, không chỉ khiến cho nguyên chủ đoạn tử tuyệt tôn mà còn liên lụy khiến cho cả nhà Thái thú Dĩnh Xuyên Vân Hoành chịu xui xẻo lây.
Chuyện này dĩ nhiên không phải do tôi giở trò sau lưng, bởi lẽ đó dẫu sao cũng là vốn liếng tích lũy cả đời của tổ phụ tôi, cho dù tôi có nóng lòng muốn lấy lại đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi khinh nhờn như vậy.
Công lao này thuộc về mấy vị hương thân với đam mê đưa chuyện bất diệt, bình thường tổ phụ tôi ghét nhất là mấy trò đặt điều nói xấu chẳng ngờ lại có ngày nhờ nó mà đỡ được rắc rối.
Đêm đã khuya, tôi vốn tưởng rằng Công tử đã sớm đi nghỉ trước, không ngờ lúc tôi bước vào trong phòng lại thấy hắn đang nằm lật sách ở trên giường, chẳng có vẻ gì giống như là buồn ngủ.
“Mẫu thân và nàng nói chuyện gì vậy?” – Hắn thấy tôi trở về liền hỏi.
Tôi đáp – “Không có chuyện gì hết, chỉ là hỏi một chút về chuyện ngày hôm nay của công tử cùng Nam Dương công chúa mà thôi.”
Công tử nghe vậy, dường như đã đoán được trước, chẳng có vẻ gì hứng thú.
Tôi nhìn thần sắc của Công tử, cảm thấy vô cùng thú vị, cũng không gấp gáp quay trở về phòng mình mà rót một chén nước, đặt xuống bên cạnh giường hắn.
“Lời của công chúa nói tối nay, công tử nghĩ như thế nào?” – Tôi hỏi.
“Hửm?” – Công tử lật quyển sách trên tay, đưa mắt nhìn tôi.
“Còn nàng nghĩ thế nào?” – Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.
Tôi nói – “Người cưới thê tử cũng chẳng phải là ta, vì sao công tử lại hỏi ta chứ?”
Công tử chuyển ánh mắt về trang sách, vừa lật vừa nói – “Không phải nàng vẫn nói đám nô tỳ thích nhất là nghị luận chuyện của chủ nhân hay sao? Chuyện này ước chừng là cũng được bàn tán nhiều rồi, chẳng bằng nàng nói thử ta nghe một chút.”
Tôi không khỏi buồn cười.
“Công tử thật muốn nghe sao?” – Tôi hỏi.
“Ừ!
Tôi nói – “Những lời ban nãy của Đại trưởng công chúa vô cùng có lý, công tử và Nam Dương công chúa quả rất xứng đôi vừa lứa.”
Công tử nhìn tôi – “Nàng cũng cho là như vậy sao?”
Tôi đáp – “Tất nhiên rồi.
Công tử xuất thân danh môn, tổ tiên đằng ngoại là hoàng gia, người có thể xứng được với xuất thân của huynh ngoài công chúa ra thì không còn ai cả, đó là thứ nhất.
Thứ hai, Nam Dương công chúa tuy mới mười ba tuổi nhưng bất luận là dung mạo hay nhân phẩm đều được người người tán tụng.
Ta còn nghe nói bình thường công chúa cũng rất thích đọc sách thi phú, có lẽ tính tình sở thích của hai người cũng không khác nhau là bao.
Có hai điểm tốt như vậy, công tử còn do dự cái gì?”
Lúc nói đến đây, tôi không khỏi nghĩ đến Huệ Phong.
Tuy người mà tôi tác hợp cho Công tử không phải là Ninh Thọ huyện chúa mà nàng ấy vẫn không ưa nhưng cũng chẳng biết lần này nàng ấy có giận tôi hay không?
Công tử không nói gì, chỉ cười một tiếng.
“Theo lời nàng nói, chỉ cần xuất thân tương đương, sở thích tương tự là có thể cùng kết duyên thành một đôi vậy thì giả như bây giờ ta chọn lấy một kẻ hầu từ trong phủ, vừa biết chữ lại ham mê tiền tài đến để cưới nàng, vậy nàng cũng sẽ vui vẻ đồng ý ư?” – Hắn nói
Tôi ngẩn người ra.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi cũng không phải là không muốn gả, nếu như kẻ hầu kia là Thẩm Xung thì… Nhưng dĩ nhiên, đó là chuyện không thể.
“Ta và công tử không giống nhau.” – Tôi nói
Công tử cười nhạt – “Đều không thể tự làm chủ, có gì mà không giống nhau?”
Tôi biết hắn lại giở tính khí phản nghịch của thiếu niên ra, ngữ điệu đành hòa hoãn xuống – “Công tử không thích Nam Dương công chúa ư?”
“Không thể nói là có thích hay không.” – Công tử lạnh nhạt nói – “Ta và công chúa cũng chẳng nói được với nhau mấy câu.”
Tôi cười hì hì – “Vậy trong lòng công tử có ai không?”
Thần sắc hắn hơi mất tự nhiên, giây lát sau lại đột ngột lạnh mặt xuống.
Tôi thức thời ngậm miệng lại, không hỏi thêm nữa.
“Công tử vẫn nên đi nghỉ sớm đi thôi, ngày mai còn phải đến công thự.” – Tôi vừa nói vừa định đứng dậy trải nệm cho hắn thì hắn chợt níu lấy tay áo tôi.
“Ta không ngủ được.” – Công tử nói – “Nghê Sinh, nàng còn chưa bóp lưng cho ta đấy.”
Tôi – “… …”
“Mau lên.” – Công tử chẳng đợi tôi đáp lời liền xoay người lại, nằm ở trên tháp.
Tôi không còn cách nào khác đành ngồi xuống bên cạnh, xoa bóp bả vai cho hắn.
Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng nói chuyện, trong phòng an tĩnh đến độ có thể nghe thấy được cả tiếng dế kêu ngoài sân.
Áo sam trên người Công tử lỏng lẻo, để lộ ra cần cổ cường tráng đẹp đẽ, mái tóc đen nhánh cũng lỏng ra, rũ xuống một bên, khiến cho đường nét khuôn hàm sắc cạnh như mềm ra, thêm mấy phần nhu hòa.
“Ừm… nhẹ một chút.” – Công tử bất mãn hừ giọng.
Tôi đành giảm nhẹ lực tay.
Những lúc tâm trạng hắn không tốt đều như vậy, chê nọ chê kia, lại không chịu dứt khoát bỏ qua.
“Nghê Sinh,” – Sau một hồi, Công tử nói – “Nếu như mẫu thân muốn đem nàng gả cho một người nào đó, nàng cũng bằng lòng sao?”
Tôi nói – “Ta cớ gì lại không bằng lòng.” – Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chắc chắn sẽ chẳng có cái ngày đó.
“Nàng tất nhiên sẽ không bằng lòng.” – Công tử lại nói – “Đến đồ khó ăn một chút nàng còn chê, huống chi là người.”
Tôi không khỏi buồn cười.
Không hổ là người bị tôi đầu độc ba năm, Công tử đúng là vô cùng hiểu tôi.
“Ta là nô tỳ, Đại trưởng công chúa là chủ mẫu, há lại đi hỏi ta bằng lòng hay không bằng lòng ư?” – Tôi nói.
Công tử trầm mặc chốc lát, chợt quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời – “Chỉ cần nàng theo ta khai phủ thì sẽ không sợ bị ai quản chế nữa.”
Dạo gần đây, mỗi khi hắn nói mấy lời hào ngôn tráng ngữ, thường thích chêm thêm tôi vào.
Mặc dù điều ấy khiến cho tôi rất cảm động nhưng để tránh cho Công tử mơ mộng quá đà, thỉnh thoảng tôi vẫn phải tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
“Công tử sớm muộn gì cũng sẽ khai phủ.” – Tôi nói – “Nhưng cho dù như vậy, sau này công tử cưới thê tử, ta cũng vẫn sẽ có chủ mẫu thôi.”
Công tử không đồng tình – “Cho dù có chủ mẫu thì ta cũng là chủ công, chung quy không phải vẫn là nghe theo ta hay sao?”
Tôi thầm thở dài trong lòng, Công tử có tốt tới đâu thì đến cùng vẫn là chủ nhân.
Nói tới nói lui, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc thả tự do cho tôi.
Chỉ cần tôi không phải là nô tì thì ai có thể bắt tôi gả cho kẻ khác chứ?
“Nghê Sinh,” – Công tử lại nói – “Nếu như trong phủ không bắt nàng phải gả vậy thì tương lai nàng thành hôn, muốn tìm người như thế nào?”
Tôi ngẩn người, suýt chút nữa thì tưởng rằng mình nghe lầm.
“Sao công tử lại hỏi như vậy?” – Tôi nói.
“Nàng hỏi ta rồi, lại không cho phép ta hỏi nàng