“Tuần thị ư?” – Đại trưởng công chúa ngẩn người.
Phi tần của Thái tử nhiều vô số, ngoại trừ Thái tử phi Tạ thị còn có thêm mấy vị tần thiếp.
Trong đó, người được Thái tử sủng ái nhất chính là vị Lương để Tuần thị.
Tuần Lương để là cháu gái trong tộc của Tuần Thượng, cũng coi như là họ hàng với Thái tử.
Nghe nói vào một lần Thái tử đến phủ Tuần Thượng làm khách, vừa khéo gặp gỡ Tuần thị đang nô đùa cùng tỷ muội ở trong vườn.
Thái tử vừa gặp đã thương, sau khi hồi cung liền chẳng thiết ăn uống.
Phụ thân Tuần thị làm huyện lệnh ở quận Hoằng Nông, vốn dĩ đã hứa gả nàng ta cho nhi tử của một vị đồng hương cố giao.
Sau khi Tuần Thượng biết được chuyện này liền làm chủ hủy bỏ hôn ước, chẳng bao lâu sau thì đưa Tuần thị vào Đông cung, nạp làm Lương để của Thái tử.
Lúc ấy, Thái tử phi Tạ thị đã hạ sinh được đích tử, lại được phong làm Hoàng thái tôn.
Tuần thị bước vào Đông cung rồi cũng không chịu thua chị kém em, sau một năm cũng sinh được một đứa con trai.
Thái tử mừng rỡ, từng hào hứng đến trước mặt Hoàng đế xin phong hào cho Tuần thị, liền bị Hoàng đế mắng cho một trận tối tăm mặt mũi.
Mặc dù vậy nhưng sự sủng ái của Thái tử đối với Tuần thị vẫn không hề thuyên giảm, trong Đông cung người người đều biết, cung nhân không sợ Thái tử phi, nhưng lại khá kiêng kỵ Tuần Lương để.
Tôi nói – “Thanh thế của Tuần thị tuy thịnh nhưng trong số vây cánh cũng không phải chỉ có duy nhất một mình họ Tuần mà còn có rất nhiều thân cố, trong đó Tạ thị xem như là cường mạnh nhất.”
Đại trưởng công chúa gật đầu – “Đúng vậy.”
Tôi nói – “Sinh môn trong lời của nô tỳ chính là Tạ thị.
Chỉ cần lôi kéo được Tạ thị vậy thì thế lực của Tuần thị xem như mất đi một cánh tay.”
“Tạ thị ư?” – Đại trưởng công chúa cau mày – “Nhưng Tạ thị vẫn luôn một mực trung thành với Thái tử.”
Tôi nói – “Người mà Tạ thị trung thành không phải là Thái tử mà là Hoàng thái tôn.
Tạ thị đương nhiên sẽ không phản lại Thái tử nhưng với Tuần thị thì chưa chắc đã là như thế.”
Đại trưởng công chúa trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Từ khi Tuần Thượng phụ chính tới nay, vì để củng cố uy tín nên vô cùng trọng dụng thân cố.
Phàm chỉ cần là người có chút quan hệ với Tuần thị thì đều bị lung lạc.
Có điều Tạ thị lại là ngoại lệ.
Hoàng đế có ý truyền ngôi cho Hoàng thái tôn, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Tuần thị dùng thân phận ngoại thích để đoạt được quyền dã khuynh thiên hạ, tất nhiên là hiểu rõ sự lợi hại trong đó.
Ở trong mắt Tuần Thượng, Hoàng đế đã gần đất xa trời, vậy thì Thẩm thị đã sớm không còn đủ sức để tạo ra sự uy hiếp nữa, mà kẻ cần phải đề phòng chính là Tạ thị, tương lai sẽ mang thân phận ngoại thích giống như lão ta, được tân đế nể trọng.
Tôi tiếp tục nói – “Hai ngày trước, Đông cung từng xảy ra một chuyện, không biết công chúa có nghe nói tới không?”
“Là chuyện gì?”
Tôi nói – “Vào buổi đêm hai ngày trước, Thái tử uống rượu ở trong cung, say đến túy lúy.
Thái tử phi có khuyên nhủ đôi câu lại bị Thái tử động tay chân, còn mắng Thái tử phi là độc phụ, mắng Hoàng thái tôn là nghiệt tử, tuyên bố đến khi kế vị sẽ phế bỏ cả hai.”
Đại Trưởng công chúa kinh ngạc – “Hả?”
Tôi nói – “Thái tử không thích Thái tử phi và Hoàng thái tôn là chuyện mà ai ai cũng biết.
Nếu như công chúa là Tạ thị thì hiện giờ nên lo lắng nhất điều gì?”
Đại trưởng công chúa nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Bà đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi qua đi lại trong từ đường, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Nhưng cho dù có bắt tay cùng Tạ thị thì giờ chúng ta phải làm thế nào để lật ngược tình thế?” – Đại trưởng công chúa nói – “Tuần Thượng là Thái phó, trong tay nắm giữ cấm vệ quân, vả lại hiện nay lão còn đang ở lại trong cung.”
“Đó không phải là vừa đẹp hay sao?” – Tôi mỉm cười – “Thái phó chẳng qua chỉ nắm trong tay Bắc quân, mà qua khỏi Tư Mã Môn chính là khu vực trong điện, thuộc phạm vi cai quản của chư tướng, không có dụ lệnh của Thánh thượng thì Bắc quân cùng các quân cấm vệ đều không được phép vào trong.
Thái phó ở trong cung, cũng tương đương với việc nằm trong rọ.”
Đại trưởng công chúa nói – “Nhưng giả như Bắc quân thề chết đi theo Tuần Thượng, cứng rắn xông vào cung thì chúng ta làm thế nào được?”
Tôi nói – “Đây cũng là điểm quan trọng nhất trong tay Tạ thị.
Vị Giáo úy canh giữ ở Tư Mã Môn chính là đường huynh của Thái tử phi, Tạ Uẩn.
Vả lại trong số con cháu Tạ thị cũng có rất nhiều người giữ chức trong quân doanh Bắc quân.
Mà Tả Vệ tướng quân Hoàn Thiên, Hữu Vệ tướng quân Ngũ bộ Vương Trì cùng Kiêu Kỵ tướng quân Tư Mã Hiển đều là thân cố của công chúa.
Thái phó tuy được xưng là nắm trong tay Bắc quân nhưng trong số đó những người thực sự đi theo cũng chỉ có mười mấy kẻ.
Những kẻ này phần lớn thời gian nhậm chức đều ngắn ngủi, căn cơ chưa vững, chỉ cần hạ thủ loại bỏ trước thì những người còn lại tức khắc sẽ nghe theo hiệu lệnh trừ gian.
Mà cho dù không nghe thì cũng sẽ không bán mạng vì Tuần Thượng.”
Đại trưởng công chúa sáng tỏ, nói – “Nhưng Thái phó là đại thần phụ chính, cho dù muốn diệt trừ cũng cần phải có lý do chính đáng.”
Tôi nói – “Thái tử tuổi trẻ khí thịnh, tin nhầm vào lời sàm ngôn cho nên mới hành sự sai lầm, cũng là lẽ bình thường của nhân quân.
Hiện tại bệ hạ không thể chủ trì chính sự nên chỉ có thể dùng danh nghĩa của bậc chí tôn để chiếu lệnh thanh lọc triều đình.
Công chúa trợ giúp ấy là thuận theo thiên đạo, tương lai cho dù có người dị nghị thì cũng không thể chỉ trích.”
Đại trưởng công chúa sau khi nghe xong liền nói – “Lời này rất đúng.”
Tôi nói – “Còn một người nữa, chính là Dự Chương Vương.
Đại thần phụ chính do Thánh thượng khâm định, ngoại trừ Thái phó ra thì còn lại chính là ngài ấy, cũng vô cùng quan trọng.”
“Dự Chương Vương?” – Đại trưởng công chúa xem thường nói – “Hắn luôn muốn bo bo giữ mình, nếu không nhìn thấy chỗ lợi lộc thì quyết không chịu ra tay đâu.”
Nghe Đại trưởng công chúa nói như vậy khiến tôi có chút kinh ngạc.
Tôi vẫn luôn cho rằng bà rất tin cậy Dự Chương Vương.
Tôi nói – “Dự Chương Vương và Thái phó đều là đại thần phụ chính, tất nhiên là bị Thái phó dè chừng, giám thị mọi nơi.
Ngài ấy có thận trọng một chút cũng là lẽ thường tình.
Tuy là ẩn nhẫn, nhưng ngài ấy nhất định sẽ không chịu bàng quan.
Từ khi Thái phó phụ chính tới nay vô cùng hà khắc với tông thất, đã sớm gây ra nhiều bất mãn.
Dự Chương Vương là người đứng đầu tông thất, công chúa liên thủ với tông thất chính là thượng sách.”
Đại trưởng công chúa hỏi – “Nếu như hắn kiêng dè nhiều thứ, không muốn ra tay vậy thì nên làm thế nào?”
Tôi đáp – “Dự Chương Vương không cần động thủ, các chư vương tông thất tuy có binh mã trong tay nhưng một khi vào kinh sẽ sinh ra đại loạn.
Nếu không phải đến lúc nguy cấp thì cũng không cần Dự Chương Vương phải ra mặt.
Chỉ cần lúc Thái hậu phát chiếu, Dự Chương Vương không ngăn trở thì chuyện tất sẽ thành.”
Đại trưởng công chúa hỏi – “Sau đó thì sao?”
Tôi nói – “Điểm quan trọng nhất của kế sách này chính là chư tướng ở trong điện.
Thái phó ỷ mình nắm giữ Bắc quân cùng cấm vệ quân, vô cùng khinh thường nội vệ ở trong điện, chư tướng sớm đã bất mãn từ lâu.
Một khi xách động thì tức là đại sự đã thành.”
“Chuyện này, ta tự có tính toán.” – Đại trưởng công chúa nói
Trên khuôn mặt bà đã không còn thấy vẻ lo lắng như lúc đầu, dung quang rạng rỡ như gặp hỉ sự.
“Huyền thuật của ngươi quả thực thần kỳ.” – Bà thở dài nói – “Qua lần này, ta cuối cùng cũng hiểu ra.”
Tôi mỉm cười – “Công chúa quá khen!”
Đại trưởng công chúa lại hỏi – “Chuyện bí mật của Đông cung kia cũng là nhờ huyền thuật tính ra hay sao?”
Tôi đáp – “Thuật này tên gọi là “Khuy thiên”, tất nhiên là không việc gì là không tính ra được.”
Công chúa quả thực có chỗ không biết, chuyện ở trên đời này, phàm chỉ cần có người thứ hai biết được thì đều không được coi là bí mật.
Đông cung tuy vây trong chốn tường cao thâm sâu nhưng cung nhân trong Đông cung thì vẫn muốn tới tìm tôi xin bói mệnh.
Đại trưởng công chúa sáng tỏ, hài lòng gật đầu – “Thì ra là vậy.”Sau canh ba, đêm khuya không một bóng người.
Tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, lúc tôi đi ngang qua phòng của Thanh Huyền còn nghe thấy tiếng hắn đang nói mơ.
Tôi mặc y phục bó sát màu đen, quen cửa quen nẻo đi men theo lối nhỏ, xuyên qua các viện tử cùng vườn hoa trong phủ Hoàn, yên lặng không gây ra một tiếng động nào.
Cửa trước của miếu Phù Đồ đóng chặt, nến ở trong